Chương 6

Chương 6

Trầm Hề Tĩnh biết, với tính tình này của Dương Trung Nguyên, bị người đánh hẳn không phải ít, nhưng y không nghĩ lại tới nhanh như vậy.

Sáng sớm hôm sau, khi bọn họ cùng đi vào thiện đường lại ngoài ý muốn phát hiện tất cả quản sự thúc thúc đều ở đây.

Bọn họ đã đổi cung phục, một màu xám viền lam, trên đầu cũng đều là dây cột tóc màu xám. Là cung nhân, trên người họ không có bất kỳ đồ trang sức nào, toàn bộ tóc đều cột búi trên đỉnh đầu thuận tiện đi lại làm việc. Cho dù có là cấp bậc cung quan chính thức cũng không thể đội quan.(mũ)

Người đứng đầu lần bổ tuyển này, An quản sự, ngồi ở phía trước, dùng cặp mắt kia nhìn chằm chằm mỗi một thiếu niên tiến vào thiện đường.

Trầm Hề Tĩnh cùng Vân Tú Sơn hôm nay thức dậy sớm, đi ở hàng ngũ đầu tiên. An quản sự chỉ tùy ý liếc bọn họ một cái, liền đem ánh mắt đến phía sau bọn họ, đột nhiên lên tiếng: “Cái kia tiểu tử mặc áo lót bạch cẩm (gấm trắng), ngươi lại đây.” Âm thanh hắn hôm nay so với hôm qua thấp hơn một chút, không sắc nhọn như vậy.

Trầm Hề Tĩnh cùng Vân Tú Sơn tự nhiên biết hắn gọi ai, chỉ là yên lặng đi về phía trước, đi tới chỗ ngồi xuống cũng không có ngẩng đầu nhìn một cái.

Phần lớn thiếu niên đều như hai người bọn họ, trầm mặc, biết điều, im hơi lặng tiếng làm chuyện của chính mình.

Dương Trung Nguyên có chút không hiểu, hắn cho rằng An quản sự là hài lòng bộ nội sam (áo trong) này của hắn, cho nên hắn đứng trước mặt An quản sự, trên mặt còn mang theo lấy lòng cười. Hắn tuy rằng tính tình không tốt, nhưng không phải người ngu. Trong cung người nào cần lấy lòng hắn phân biệt được rõ ràng.

Chờ hết thảy thiếu niên ngồi xong, An quản sự nhìn lướt qua, tâm trạng thấy thỏa mãn. Hắn chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Dương Trung Nguyên, đột nhiên lên tiếng: “Bọn nhỏ, nhìn ta nơi này.” Tiếp tục đọc

Chương 5

Chương 5

Tháng 7 năm Thiên Khải đầu tiên, một đội quân cưỡi ngựa đi vào thành trạm dịch Vạn Khê.

Hai mươi quân sĩ mặc quân phục xanh đen bảo vệ mười tám cỗ xe ngựa lớn, chậm rãi đi vào cổng thành trạm dịch. Trong xe ngựa, đều là những thiếu niên muốn đi Vĩnh An cung làm cung nhân.

Đội người bọn họ từ nơi xa nhất Thượng Ngu mà bắt đầu đi rồi đến nơi gần nhất cách nhau sáu quận. Ngồi trên mười tám chiếc xe ngựa tổng cộng hơn ba trăm người, đều là cung nhân tuyển được trên đường đi.

Trầm Hề Tĩnh ngồi cùng với Vân Tú Sơn trên một chiếc xe ngựa.Ngồi cùng bọn họ còn có các thiếu niên Thượng Ngu khác. Xe ngựa mặc dù nhìn rất lớn rất rộng nhưng là hơn hai mươi người ngồi vào cũng chật chội không chịu nổi cho dù bọn họ đều nhỏ người.

Bọn họ từng đến Thượng Ngu, là tới rồi đi, tổng cộng đi rồi bốn bán nguyệt (hai tháng). Nhưng nay trở về, tính cả thời gian chờ đợi tại các quận phủ khác cũng mới đi hai tháng. Thời điểm bọn họ đi, sa mạc đón xuân hoa vừa mới nở. Mà hiện tại, mẫu đơn thược dược đều đã nở rộ, kể ra đã đến ngày mùa hè phồn hoa.

Trầm Hề Tĩnh và Vân Tú Sơn ngồi dựa vào nhau, bọn họ trầm mặc chờ đợi các thúc thúc gọi xuống xe.

Nơi này là Vạn Khê, gần Đế Kinh lâm thời. Đi theo Đại Lương Bắc Bộ về kinh cần phải đi qua Vạn Khê thành, là trạm dịch cuối cùng trước khi vào Đế Kinh.

Trầm Hề Tĩnh im lặng ngồi trong xe ngựa, nghe âm thanh náo nhiệt bên ngoài. Hoành Thành năm 35, phụ thân y còn dẫn y đến Vạn Khê biệt quán chơi đùa mấy ngày. Khi đó y còn nhỏ tuổi, phụ thân không cho y theo các ca ca ngoạn thủy (ngắm cảnh), vẫn đem y ôm vào trong ngực, bảo hộ y an toàn. Trầm Hề Tĩnh cảm thấy mắt một trận ẩm ướt, chua xót nảy lên trong lòng. Càng đến gần Đế kinh y càng nhớ nhung phụ thân cùng các ca ca.

Y nhớ nhà của mình. Tiếp tục đọc

Chương 7: Cầu hôn

 

Sáng sớm, những tia nắng ban mai ló rạng, không khí nhẹ nhàng tựa như sương mù, từng đợt ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ sưởi ấm hai người trên giường.

Đông Phương Bất Bại từ từ mở mắt ra, phát hiện mình được Tiêu ôm vào trong ngực, lại nghĩ tới những lời hứa hẹn đêm qua trong lòng không khỏi ngọt ngào, ngượng ngùng. Ngượng ngùng qua đi, Đông Phương Bất Bại chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt Dương Tiêu, không thể phủ nhận Dương Tiêu có một khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt thâm thúy, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi dày ấm cùng với vẻ mặt sủng ái. Đông Phương không kiềm lại được chậm rãi cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi Dương Tiêu, vừa định rời đi, trên eo liền bị một đạo khí lực kéo lại, lập tức môi bị che lại.

Tại lúc Đông Phương nhìn lén Dương Tiêu liền tỉnh lại, ai sẽ ở dưới ánh mắt mãnh liệt còn không tỉnh. Không ngờ lại bắt được Đông Phương lén hôn hắn, khà khà. Nghĩ đến Đông Phương chủ động không khỏi càng thêm mỗ lực, ngậm lấy đôi môi đối phương không ngừng hấp thụ nước bọt, hôn qua đối phương cằm, hàm răng một chỗ cũng không buông tha, nước bọt từ đôi môi tràn ra ngoài, tràn ngập mùi vị dâm mỹ. Mãi đến tận khi Đông Phương ô ô rên rỉ, không chịu được thì Dương Tiêu mới dừng tay.

Dương Tiêu nhìn người trong ngực không ngừng thở dốc trêu cười nói: “Bảo bối, lén hôn bị ta bắt được nha!”

Dông Phương gò má ửng đỏ, dùng tay đấm nhẹ Dương Tiêu ngực, sẵng giọng: “Ngươi này chỉ biết bắt nạt ta”. Ngữ khí làm nũng cùng động tác khiến Dương Tiêu vui vẻ cười to.

Dương Tiêu hầu hạ Đông Phương rửa mặt, dùng bữa qua đi liền đi ra sân. Tại sao Dương Tiêu đi gấp như vậy, đương nhiên là để đi chuẩn bị lễ vật cho bảo bối rồi.

Dương Tiêu hiểu rõ Đông Phương, biết khẳng định Đông Phương còn chưa an tâm, vì lẽ đó hắn muốn chuẩn bị cho Đông Phương một hôn lễ. Đến Cần Chính Điện, Dương Tiêu lập tức triệu kiến Vương Lục: “Vương Lục, ngươi đi chuẩn bị cho ta hai bộ hỉ phục, nhớ kỹ chọn loại tốt nhất, chuẩn bị 999 đóa hồng, còn có mấy trăm cây nến đỏ, ngoài ra cứ dựa theo hôn lễ bình thường chuẩn bị món đồ kĩ càng đi.”

Vương Lục cúi đầu khom lưng nói: “Dương tổng quản yên tâm, ta nhất định làm tốt”

Dương Tiêu: “Đúng rồi, gọi cho ta một sư phụ làm đồ trang sức cực tốt đến đây”

Vương Lục: “Vâng, Dương tổng quản còn có hay không phân phó khác?”

Dương Tiêu: “Hết rồi, ngươi đi trước làm việc, có việc ta gọi ngươi”

Vương Lục đầy cõi lòng nghi vấn, cung kính đi xuống, nghĩ thầm không biết Dương tổng quản muốn cùng ai kết hôn. Ôi chao! Chủ nhân muốn cùng ai kết hôn cùng mình đâu có quan hệ gì, chỉ cần làm tốt là được rồi, nghĩ như vậy Vương Lục hừng hực khí thế đi làm việc.

Buổi tối, Dương tIêu chậm rãi trở về sân giáo chủ, trong tay cầm 11 đóa hoa hồng vừa đi vừa hát, nhìn đồ trang sức trong tay có thể thấy kĩ thuật của sư phụ này cũng không tệ lắm. Chiếc nhẫn tinh xảo hoa lệ. không biết Đông Phương có thích hay không, nghĩ đến một hồi muốn tặng cho Đông Phương sau đó cầu hôn hắn liền không khỏi căng thẳng.

Dương Tiêu lén lút đi vào gian phòng Đông Phương, lặng lẽ đem hoa hồng thả xuống: “Đông Phương, ta đã về rồi.” Dương Tiêu xuyên qua mành tiến vào trong khuê phòng, nhìn thấy Đông Phương đang hoang mang thu dọn đồ đạc, Dương Tiêu vừa nhìn liền thấy đồ thêu, hóa ra Đông Phương phải đè nén sở thích của chính mình.

Đông Phương ngơ ngác nhìn Dương Tiêu, lo lắng không yên, mở miệng nói: “Tiêu, ngươi, ngươi đều nhìn thấy rồi? Nếu như ngươi không thích, ta sau đó sẽ không tiếp tục thêu”

Dương Tiêu không nói gì đi tới, cầm lấy bông sen Đông Phương thêu, dùng tay ôm Đông Phương vào lòng, khích lệ nói: “Nương tử của ta vừa thông minh lại vừa khéo tay, thêu đẹp mắt như vậy. Sau này khi nào nương tử thấy buồn chán liền ngồi thêu đi, ta cũng yêu thích nương tử thêu, nếu không nương tử làm cho ta một bộ y phục được chứ?”

Đông Phương Bất bại trợn mắt lên: “Tiêu, ngươi không thấy một đại nam nhân làm vậy thật kì quái sao?”

“Sẽ không, ta chỉ cảm thấy là nương tử của ta rất có khả năng, ta chỉ lo lắng sau này sẽ có nhiều người đến cướp ngươi đi, xem ra ta cần phải đem ngươi giấu kĩ đi” Dương Tiêu khuếch đại nói.

“Hì hì” Đông Phương Bất Bại bị ngữ khí Dương Tiêu đùa vui, nói tiếp: “Tiêu, vậy ngươi thích dáng vẻ kiểu gì, ta làm cho ngươi”

Dương Tiêu: “Đông Phương, ngươi cứ làm đi, ta tin tưởng ánh mắt của ngươi, bằng không làm sao sẽ thích ta đây.” Người nào đó đắc ý tự đại đâu còn dáng vẻ trầm ổn như ở hiện đại.

Đông Phương Bất Bại cười đồng ý.

Dương Tiêu vuốt chiếc nhẫn trong lồng ngực, đem Đông Phương đè ngồi vào giường: “Đông Phương, ngươi chờ ta một lát, ta lập tức trở về”. Nói xong chạy vội ra khỏi khuê phòng.

Đông Phương đang nghi vấn không biết Tiêu muốn làm gì đây, đã nhìn thấy trên tay Dương Tiêu cầm 11 bông hồng cùng một cái hộp nhỏ, trong hộp có hai vòng tròn nhỏ không biết để làm gì.

Dương Tiêu từ từ đi đến trước mặt Đông Phương, quỳ một gối xuống

Đông Phương vội vã muốn nâng Dương Tiêu dậy, người ưu tú như Dương Tiêu làm sao có thể cho chính mình quỳ xuống được: “Tiêu, ngươi làm gì thế? Ngươi mau đứng lên.”

Dương Tiêu vẫn không nhúc nhích giơ hoa hồng: “”Đông Phương, ta chỉ muốn thành tâm nói với ngươi, ta sẽ yêu ngươi suốt đời, thương ngươi, cưng chiều ngươi. Vì lẽ đó nên ngày hôm nay ta thành tâm hướng ngươi cầu hôn. 11 đóa hồng này biểu thị ta sẽ yêu thương ngươi một đời một kiếp, đôi nhẫn này biểu thị cho tấm lòng của ta, đeo vào tay một đời đi theo, không rời không bỏ, chấp tử chi thủ dữ tử giai lão, Đông Phương ngươi đồng ý gả cho ta sao?”

Đông Phương Bất Bại lệ quang lấp lánh, cuối cùng vẫn là chảy xuống, y sắp bị cảm giác hạnh phúc giết chêt.

Dương Tiêu nhìn thấy Đông Phương cảm động không thôi: “Đông Phương, nếu ngươi nguyện ý liền tiếp nhận hoa hồng trên tay ta được ko?”

Đông Phương nghẹn ngào không ngừng: “Ta đồng ý, Tiêu, ta đồng ý trở thành thê tử của ngươi, không rời không bỏ” Đông Phương tay phải khẽ run tiếp nhận hoa hồng.

Dương Tiêu nắm lấy tay trái Đông Phương, hai mắt cùng Đông Phương đối diện: “Đông Phương, sau khi mang nhẫn ngươi chính là vị hôn thê của ta, từ nay về sau, chấp tử chi thủ dữ tử giai lão. Ba ngày sau chúng ta đại hôn được không?” Nói xong liền chậm rãi đem nhẫn đeo vào ngón áp út của Đông Phương. “Đông Phương, ngươi cũng đem chiếc nhẫn còn lại đeo cho ta được không?”

Đông Phương Bất Bại rưng rưng giúp Dương Tiêu đeo nhẫn. Sau đó, y đột nhiên nhào vào lông ngực Dương Tiêu, nghẹn ngào không ngừng: “Tiêu, ta thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, may là có ngươi bên ta”

Dương Tiêu ôm lấy Đông Phương: “Ta cũng rất hạnh phúc, không biết đời trước ta tích được bao nhiêu phúc để kiếp này ta có thể gặp được ngươi. Ngươi chính là mạng của ta, là tất cả đối với ta.” Dương Tiêu đem Đông Phương ôm lên giường: “Còn có, nương tử chúng ta đều đã trao nhẫn, vì vậy ngươi phải gọi ta phu quân nha, nếu không ta sẽ trừng phạt ngươi đó.” Dương Tiêu ở bên tai Đông Phương nhẹ nhàng nói, sau khi nói xong còn ý đồ xấu cắn đối phương vành tai, khiến người trong ngực thân thể run rẩy một hồi.

“Ân ~~~~~~ A ~~~~~~~~ biết rồi phu quân” Đông Phương hai mắt ẩn tình nhìn Dương Tiêu, âm thanh như chim hoàng anh, khắp toàn thân lại như không xương quấn trên người Dương Tiêu.

Dương TIêu nhìn thấy Đông Phương như vậy, bụng dưới căng thẳng, ánh mắt tối sầm lại, thanh giọng ở bên tai Đông Phương thổi hơi: “Nương tử, đêm đã khuya, chúng ta nghỉ ngơi đi. Trước hết để cho vi phu thu chút tiền đặt cọc”. Nói xong, cúi đầu hôn môi đối phương, gò má, nỗ lục ở trên người Đông Phương gieo ô mai.

“Ân a, phu quân, nhân gia nóng quá” Đông Phương dùng thân thể của chính mình cọ lên người Dương TIêu.

“Ừ! Nương tử, chớ lộn xộn” Nhìn Đông Phương chủ động khiến lang tính của Dương Tiêu bộc phát, đem bàn tay tiến vào trong áo Đông Phương, dùng lòng bàn tay kẹp lấy một viên hồng nhũ. cuối cùng ngón tay dùng sức xoa nắn một cái.

“A ~~~~~~~~~ phu quân, phu quân, không muốn.” Đông Phương Bất Bại mềm mại cầu xin tha thứ.

Nương tử, nơi nào không muốn, không muốn cái gì a? Ngươi không nói rõ ràng làm sao ta biết được đây?” Dương Tiêu tà ác đùa người dưới thân.

Đông Phương xấu hổ, một câu đều nói không nên lời, chỉ có đôi mắt rưng rưng trừng đối phương. Nhưng ở trong mắt Dương Tiêu, một điểm uy hiếp đều không có, trái lại càng khiến chính mình thương yêu.

Dương Tiêu xấu xa nở nụ cười, hai tay lôi kéo Đông Phương áo trong, đập vào mắt chính là hầu kết khiêu gợi của Đông Phương, xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực cùng hồng nhũ. Hắn ý đồ xấu, phát hiện người dưới thân run rẩy. mới đưa hồng nhũ ngậm vào, như một đứa trẻ con bú sữa phát ra tiếng xì xì, tay kia cũng không nhàn rỗi nắm lấy viên còn lại.

“A ~~~~ ân a, phu quân, nhẹ chút” Lúc này cả người Đông Phương đều đỏ, cổ họng khàn khàn

Mà Dương Tiêu bé lại sưng đau cực kì, rất nhớ tiến vào thân thể Đông Phương, hung hăng muốn y. Để y ở chính mình dưới thân gào khóc, xin tha, mị nhãn như tơ, nhưng hôm nay mình lại không thể muốn y. Nếu không có chuẩn bị kĩ càng, Đông Phương sẽ bị thương, hơn nữa chính mình cũng muốn đợi ba ngày sau ở thời điểm động phòng hoa chúc muốn y.

Nghĩ tới đây Dương Tiêu bình phục tâm tình, đem đối phương kéo vào trong ngực, sửa lại quần áo cho y, mở miệng nói: “Nương tử, đã muộn rồi, ngủ đi” Chỉ là đồ vật dưới thân nóng như lửa rất không thoải mái. Tên yêu tinh này, đợi đến buổi tối ngày kết hôn xem ta làm sao trừng phạt ngươi.

Đông Phương Bất Bại nghĩ mãi không ra, ở trong lồng ngực Dương Tiêu thở dốc, bất an miên man suy nghĩ: “Phu quân tại sao không tiếp tục, chẳng lẽ là không yêu thích chính mình? Không, sẽ không! Bằng không phu quân cũng sẽ không cho ta quỳ xuống cầu hôn. Lẽ nào, chẳng lẽ là không thích thân thể không trọn vẹn của chính mình sao?” Đông Phương Bất Bại ánh mắt tối sầm lại.

Môi Đông Phương hết mở lại đóng, cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng: “Phu quân, phu quân sao lại không tiếp tục?”

Dương Tiêu nghe Đông Phương cẩn thận dè dặt hỏi, biết người này lại đang bất an: “Nương tử, là bởi vì ta chưa chuẩn bị đồ chữa thương, ta sợ nương tử sẽ bị thương. Hơn nữa, ta nghĩ ở chúng ta ngày thành thân muốn nương tử”. Dương Tiêu dùng tay ôm eo Đông Phương hướng về chính mình hạ thân: “Nương tử, ngươi cảm nhận được sao, của ngươi tiểu phu quân có bao nhiêu kích động. Suy nghĩ muốn “ăn” tiểu phu quân như vậy, chẳng lẽ nương tử biết cách “ăn” sao?”

Đông Phương Bất Bại vừa nghe trong lòng liền thả lỏng, chỉ cần phu quân không ghét bỏ chính mình là tốt rồi. Nhưng y lại bị lửa nóng của Tiêu làm hoàn hồn, sau cùng lại nghe được phu quân nói ra những lời mắc cỡ như vậy, còn hỏi ra nữa, như thế, như thế…vấn đề, nhất thời sắc mặt đỏ lên, lắc đầu nói: “Không, không biết”

Dương Tiêu nhìn dáng vẻ xấu hổ của đối phương, tâm liền nổi lên ý trêu đùa:” Chính là đem vật này của ta đi vào chỗ đó của nương tử nha” Nói xong lấy tay đặt ở mông Đông Phương lưu luyến không rời, cuối cùng dùng sức nhấn một cái.

“A ~~~~~~~~~~~~~~~ phu quân ~~~~~~~~~~” Đông Phương Bất Bại xấu hổ nhìn Dương Tiêu, sắc mặt đỏ bừng, có chút sợ hãi hỏi: “Phu quân, phu quân khó chịu sao?”

DƯơng Tiêu: “Đương nhiên khó chịu rồi, có điều không có chuyện gì, một lát là tốt rồi”

Đông Phương Bất Bại cắn răng, trở mình đem Dương Tiêu đặt dưới thân, cúi đầu hôn Dương Tiêu.

Dương Tiêu chỉ ngớ ra một lát, lập tức đổi khách thành chủ, cùng Đông Phương hôn đến không phân biệt đất trời.

Đông Phương giáo chủ nơi nào có thể là đối thủ của Dương Tiêu, xấu hổ trừng Dương Tiêu một chút liền đưa tay điểm huyệt Dương Tiêu. Y không cho Dương Tiêu cơ hội phản ứng lập tức dùng ngăn chặn miệng của đối phương. Sau đó, Đông Phương từ từ cởi ra áo Dương TIêu, nhìn thấy thân thể cường tráng mạnh mẽ của hắn khiến y không khỏi đầy mặt ngượng ngùng. Sau đóm y cúi người xuống hôn lên lồng ngực đối phương, một tay khác lại tiến vào nắm chặt tiểu Dương Tiêu, dừng tay trên dưới động.

Dương Tiêu tại lúc Đông Phương nắm chặt nơi ấy liền rên lên một tiếng, thúc giục: “Nương tử, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút cho phu quân hạ hỏa”

Đông Phương giáo chủ vừa nghe, lập tức nhanh hơn tốc độ, sau đó lột ra quần trong của Dương Tiêu, chậm rãi cúi đầu ngậm lấy tiểu Dương Tiêu ở trong miệng ra ra vào vào, hai tay cũng không nhàn rỗi, một bên xoa xoa, một bên lại phát ra âm thanh ân ân a a.

“Phu quân, thật lớn, nhân gia, ngậm không được” Đông Phương giáo chủ khóe mắt rưng rưng, ủy khuất nói.

Ngay khi bảo bối ngậm chính mình Dương TIêu liền kích động không thôi, không nghĩ tới Đông Phương có thể vì chính mình làm ra việc này: “Nương tử, không có việc gì, có điều trước tiên ngươi giải huyệt đạo giúp vi phu đi” Dương Tiêu thở dốc nói.

Đông Phương Bất Bại đưa tay giải huyệt đạo cho Dương Tiêu: “Nhân gia liền ngậm phía đầu đi, phu quân” Nói xong liền cúi đầu tiếp tục ngậm lấy tiểu Dương Tiêu, nỗ lực dùng đầu lưỡi hút lấy , ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt thoái mái của Dương Tiêu liền cảm thấy chính mình rất hạnh phúc.

“A, nương tử, thật thoải mái, dùng sức” Dương Tiêu bị Đông Phương câu dẫn không chịu nổi, dùng tay đè lại đầu Đông Phương, sâu sắc tiến vào khoang miệng Đông Phương, tới tới lui lui. Tại thời điểm nghe thấy âm thanh đứt quãng nghẹn ngào của bảo bối, hắn rốt cục ở trong miệng Đông Phương tiết ra.

“Hụ hụ ……….” Đông Phương Bất Bại có chút khó chịu ho khan, Dương Tiêu lập tức ôm lấy đối phương, dùng tay vỗ nhè nhẹ lưng đối phương: “Nương tử, cực khổ rồi”. Cúi đầu hôn môi Đông Phương.

Hai người bận rộn nửa ngày đều mệt mỏi, Dương Tiêu ôm Đông Phương chuẩn bị ngủ, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên trán Đông Phương: “Nương tử của ta ngủ ngon”

“Phu quân của ta ngủ ngon” Đông Phương Bất Bại mềm mại trả lời. Phu phu liền cùng nhau hẹn ước trong mơ.

-Hết chương 7-

P/s: Chương sau có H. M.n vào mục lục truyện xem gợi ý pass nhé. 

Chương 6: Hiểu lầm

Dương Tiêu nhìn giáo chủ đang ngủ say trong lòng mình, nghĩ đến “chính mình” còn nuôi rất nhiều mỹ nhân cần phải xử lý, nếu không nhất định bảo bối sẽ thương tâm. Dương Tiêu suy nghĩ một chút liền lặng lẽ rời giường mặc quần áo ra sân, chuẩn bị đi xử lí những tiểu thiếp kia. Dương Tiêu vừa ra khỏi cửa, Đông Phương liền mở mắt ra, y không biết 2 ngày nay đã xảy ra chuyện gì, hắn như biến thành một người khác, luôn tìm mọi cách yêu thương y. Chỉ là không biết đến thời điểm, Dương Tiêu sẽ đưa ra điều kiện gì, chỉ cần không phải là rời đi thì y đều có thể đấp ứng bao gồm cả việc đáp ứng Dương Tiêu cưới vợ sinh con. Mặc dù y không muốn nhưng dù sao mình cũng không phải là nữ tử, không thể cho Tiêu đứa con nối dõi tông đường. Y vừa nghĩ tới việc Dương Tiêu có thể đối với nữ tử khác cũng tốt như đối với mình hiện tại liền nổi sát tâm, muốn giết tất cả nữ tử, chỉ để Tiêu thuộc về mình. Chỉ cần Tiêu không rời khỏi mình, ta cái gì cũng đáp ứng hắn.

Nghĩ đến hôm nay Tiêu nói yêu chính mình, trong lòng bán tín bán nghi, muốn tin tưởng nhưng lại không dám. Dù sao người nam nhân nào mà không yêu những nữ tử thiên kiều bá mị, làm sao sẽ yêu thích một người nam nhân, hơn nữa lại còn là một nam nhân không trọn vẹn như mình. “Ha ha ha”, từ sau khi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển y liền như một thiếu nữ đi tranh giành tình nhân sao? Y cười tự giễu chính bản thân mình.

DươngTiêu trở lại nơi xử lý giáo vụ liền lập tức triệu kiến Vương Lục.

Vương Lục: “Dương tổng quản, không biết ngài tìm tiểu nhân có gì cần dặn dò?”

Dương Tiêu khóe miệng giật giật, thật sự không muốn nhìn thấy nụ cười bỉ ổi như thế: “Cái kia, … những nữ nhân kia ở nơi nào, ngươi tập trung bọn họ vào khu nhà nhỏ, bao giờ đủ liền đến báo lại cho ta, ta muốn đi một chuyến”

Vương Lục nịnh hót đáp lời: “Vâng, Dương tổng quản yên tâm, ta lập tức đi làm ngay”

Khóe mắt Dương Tiêu co rút lại, giơ tay ra hiệu hắn có thể ra ngoài, Vương Lục cung kính lui ra. Chỉ chốc lát, Vương Lục liền đem sự tình làm xong, không thể không nói hiệu suất rất cao.

Dương Tiêu bỏ xuống công việc trong tay đi xuống dưới chân Hắc Mộc Nhai. Hắn vừa bước vào tiểu viện liền nghe thấy một đống thanh âm ríu rít, bước vào sân liền thấy một đám thiếu nữ xinh đẹp, mỗi người một vẻ, không khỏi cảm khái Dương Liên Đình thật biết hưởng thụ.

Trong sân, một đám tiểu thiếp phát hiện Dương Liên Đình đi tới liền cung kính thỉnh an. Sau đó đều vây quanh lấy hắn, nũng nịu nói: “Ô kìa, Liên tổng quản, sao lâu vậy mới đến xem chúng ta a, chúng ta còn tưởng ngài đã quên nha.” Một tiểu thiếp áo xanh không cam lòng cũng nói: “Liên tổng quản, ngài xem ta mỗi ngày đều ngóng trông ngài chờ ngài sủng hạnh ni”, một đám tiểu thiếp sôi nổi nói.

Dương Tiêu cảm thấy đầu đều đau, lập tức quát: “Tất cả câm miệng, ta hôm nay tới đây là để thả các ngươi, ngày mai các ngươi đến phòng thu chi lĩnh hai nghìn lượng rồi trở về đi”

Lúc này một đám tiểu thiếp liền hoảng loạn, khóc sướt mướt thề chết không muốn rời đi

Dương Tiêu mặt đều đen, nhìn thấy đám nữ nhân này khóc liền thấy phiền. Nhưng khi nhìn thấy Đông Phương mới khóc liền đau lòng muốn chết. Quả nhiên, không thể cùng so sánh với Đông Phương, quả thực chính là Phượng Hoàng cùng Ma Quỷ.

Dương Tiêu không kiên nhẫn nói: “Nếu ngày mai còn chưa đi, trượng tễ tất cả” (trượng tễ: đánh đến chết)

Một đám nữ nhân vừa nghe liền lặng ngắt như tờ, chỉ còn hơi nức nở. Mặc dù, có nữ nhân bị Dương Liên Đình mạnh mẽ cướp đoạt nhưng tốt xấu gì Dương Liên Đình đối với bọn họ cũng không tệ, ăn mặc không lo. Hiện tại lại muốn bọn họ quay lại cuộc sống khổ cực trước kia đương nhiên trong lòng sẽ không muốn

Chờ Dương Tiêu xử lý hết những tiểu thiếp này trời cũng đã muộn. Không biết Đông Phương có chờ đến nóng ruột không, Dương Tiêu liền vội vã chạy về.

Mà lúc này, trong sân Giáo chủ đã cơm nước xong, đang chờ Dương Tiêu trở về. Nhưng y chờ mãi cũng không thấy người đâu, trong lòng rất mất mác, không biết Tiêu đi nơi nào, sao còn chưa trở lại? Có thể bị nguy hiểm hay không, Đông Phương Bất Bại suy nghĩ miên man.

Y rốt cuộc ngẩng đầu hướng vào không khí hô: “Ám nhất, Dương tổng quản đi đâu?”

Ám nhất: “Hồi giáo chủ, Dương tổng quản đi xuống tiểu viện ở dưới Hắc Mộc Nhai”

Lập tức sát khí to lớn từ trên người Đông Phương Bất Bại truyền ra, ám nhất quỳ trên mặt đất rên lên một tiếng liền nhanh chóng nuốt xuống máu tươi tràn ra khóe miệng.

Đông Phương Bất Bại sắc mặt trắng bệch phun ra: “Đi xuống đi”

Ám nhất quỳ cảm tạ Đông Phương Bất Bại tha chết liền ẩn vào trong bóng đêm

Đông Phương Bất Bại hồn bay phách lạc, hướng trong phòng đi. Y tùy ý để cho nước mắt trên mặt giàn giụa, bên tai còn nghe thấy lời yêu từ buổi trưa của Dương Liên, hắn nói sẽ cả đời yêu ta, sủng ta: thời điểm ta không vui hắn sẽ dỗ ta hài lòng, khi ta tức giận có thể đánh hắn, mắng hắn, hắn muốn ta đem mình khi còn sống giao cho hắn, hắn muốn cả đời làm bạn với ta, không xa không rời:  “Ha ha ha”. Bây giờ nghĩ lại y liền cảm thấy buồn cười, đây chính là lời yêu mà hắn nói?  Đông Phương Bất Bại ngươi đang mong chờ cái gì, biết rõ ràng là không thể nhưng sao ngươi còn không biết đủ. Lúc trước không phải đã nghĩ kĩ rồi sao, chỉ cần đối phương có thể tiếp thu chính mình là tốt rồi, hiện tại mình lại đòi hỏi cái gì, quả nhiên bắt đầu thấy không thỏa mãn sao? Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng không năn nổi sự đau đớn trong lòng. Càng nghĩ tâm trạng y càng kích động, chập trùng bất định, trong lòng buồn bực đến khó thở, đôt nhiên khí tức rối loạn, y phun ra một ngụm máu tươi liền ngã xuống đất.

Dương Tiêu trở về nhìn thấy thức ăn trên bàn vẫn chưa được động tới, hơn nữa đều nguội, nghĩ tới Đông Phương không chịu ăn cơm liền lập tức đi tới gian phòng Đông Phương. Thời điểm đẩy cửa ra hắn liền phát hiện bên trong không thắp nến nhưng lại ngửi thấy mùi máu tanh, trong lòng cả kinh kêu to không ổn. Dựa vào ánh trăng, hắn hoảng loạn quét mắt khắp gian phòng, nhìn thấy cạnh cửa sổ một bộ màu đỏ nằm trên mặt đtá, không cần nghĩ cũng biết đấy là Đông Phương.

Dương Tiêu nhanh chóng đi tới bên người Đông Phương, đem Đông Phương ôm lấy đặt lên giường, thắp nến, dặn dò hạ nhân đi gọi Bình Nhất Chỉ.

Dương Tiêu cẩn thận nhìn kĩ Đông Phương, hắn thật sự lo lắng chỉ một cái chớp mắt liền không thấy đối phương đâu nữa. Nhìn thấy bảo bối sắc mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, còn có hàng long mày vẫn luôn nhíu chặt đều khiến Dương Tiêu đau lòng không thôi.

Chỉ chốc lát sau Bình Nhất Chỉ đã đến, kết quả chẩn đoán lại là do nội hỏa công tâm, bi thương quá độ dẫn đến kinh mạch bị hao tổn. Bình Nhất Chỉ kê đơn thuốc liền đi sắc thuốc.

Dương Tiêu vừa nghĩ liền biết Đông Phương biết chuyện mình đã hạ nhai, khẳng định y lại loạn nghĩ, trừ mình ra còn ai có thể có sức ảnh hưởng lớn đối với Đông Phương như vậy?

Dương Tiêu ngồi ở trước giường Đông Phương, nhìn vẻ mặt an tĩnh khi ngủ của Đông Phương, trong lòng thương tiếc cực kì. Có điều nghĩ đến Đông Phương không tin mình khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ. Không biết trước đây bảo bối của mình đã chịu bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu kẻ phản bội mới đưa đến việc chính mình nói lời tình ý nhưng lại bán tín bán nghi. Dương Tiêu bất đắc dĩ thở dài, cởi  áo khoác lên giường đem Đông Phương ôm vào trong ngực.

Đông Phương khi tỉnh lại liền phát hiện mình đang bị Dương Tiêu ôm vào trong ngực, ngẩng đầu lên đập vào mắt chính là ngũ quan tuấn lãng của Dương Tiêu, trong lòng một trận si mê. Đột nhiên y nghĩ đến chuyện tối hôm nay, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch, vành mắt ửng đỏ, hàm răng hung hăng cắn môi.

Dương Tiêu vừa nhìn đôi môi bị cắn ra tia máu của y liền không khỏi cao giọng: “Đông Phương ngươi làm cái gì!!! Còn không mau nhả ra”

Đông Phương vừa nghe đối phương đối với mình dữ tợn như vậy, giống như trở về cuộc sống trước kia, nước mắt không khống chế liền chảy xuống, trong miệng tiếng nghẹn ngào đứt quãng, như là cực lực áp chế nhưng lại không có cách nào khống chế âm thanh.

Dương Tiêu nhìn thấy tình huống như vậy, hận không thể cho mình hai cái bạt tai, lập tức ôm lấy Giáo chủ đại nhân hồng: “Đông Phương, bảo bối, nương tử, xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta không phải cố ý, ngươi đừng khóc có được không?”

Đông Phương khi nào được nghe giọng nói ôn nhu như vậy, càng nghĩ càng thấy ấm ức, bắt đầu lên tiếng khóc lên: “Ô ô…”

Dương Tiêu đau lòng gần chết: “Đông Phương nếu không ngươi đánh ta đi, chỉ cần ngươi không khóc thì làm gì cũng được, nghe thấy ngươi khóc trong lòng ta khó chịu muốn chết, bảo bối đừng khóc có được không?” nói xong liền cầm lấy bàn tay Đông Phương hướng về mặt mình đánh.

Đông Phương nghẹn ngào thu tay về, không chịu đánh Dương Tiêu, tiếng khóc chậm rãi nhỏ dần chỉ còn nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.

Dương Tiêu nhìn thấy nước mắt bảo bối liền cúi xuống dùng đầu lưỡi mềm nhẹ hôn đi, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Đông Phương, tại sao khóc? Đã xảy ra chuyện gì? Nói ta nghe một chút được không?”

Ánh mắt Đông Phương né tránh, không chịu đối diện với Dương Tiêu, cũng không chịu nói.

Dương Tiêu yên lặng thở dài, bảo bối của mình bị ủy khuất cũng không chất vấn chính mình, cũng không nổi nóng, chỉ yên lặng chịu đựng, y làm sao lại ngốc như vậy. Suy nghĩ một chút, hắn liền mở miệng nói: “Có phải là bởi vì chuyện ta hạ nhai?”

Đông Phương vừa nghe Dương Tiêu thở dài, cả người khẽ run, đối phương quả nhiên tức giận sao? Không có cách nào chịu đựng chính mình sao? Muốn rời khỏi chính mình sao? Đã từng trải qua cuộc sống được Dương Tiêu yêu thương, cưng chiều mình còn có thể quay lại cuộc sống cô đơn một mình được sao? Không! Không thể để Tiêu ly khai chính mình! Y hoảng loạn mở miệng nói: “Tiêu, ta sai rồi, ta không nên ghen, ta không nên đố kị, ô ô ..…………….. Ta sau đó sẽ không can thiệp chuyện ngươi tìm nữ nhân ngươi không nên rời bỏ ta có được không? Ô ô ……………. “ nói xong lệ đã rơi đầy mặt.

Dương Tiêu trong lòng cảm thấy đau, dừng sức ôm chặt người trong ngực, vội vã giải thích: “Đông Phương, sự tình không phải như ngươi nghĩ, ta xuống núi là để đem đám nữ nhân kia đuổi đi. Sau này, ta chỉ cần một mình ngươi, bởi vì ta chỉ thích ngươi, nhất sinh nhất thế nhất song nhân” Dương Tiêu trịnh trọng hứa hẹn. ( nhất sinh nhất thế nhất song nhân: một đời, một thế, một đôi người)

Lúc này Đông Phương không thể tin, trợn to hai mắt nhìn đối phương, phảng phất muốn từ trên mặt đối phương nhìn ra cái gì dấy. Thế nhưng y lại chỉ thấy được gương mặt ôn  nhu cùng chăm chú, còn có sủng nịch trong mắt. Tiêu, ý tứ của ngươi là cả đời chỉ cần một mình ta sao?

“Tiêu, có thật không? Ngươi, ngươi không gạt ta, không cho gạt ta?” Đông Phương vành mắt ửng đỏ, sợ hãi hỏi

“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” Dương Tiêu cùng Đông Phương mười ngón tay đan chặt vào nhau nói. (Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Nắm tay nhau suốt đời, sống bên nhau suốt kiếp)

“Lời của ngươi nói, ta nhớ kĩ, nếu có một ngày ngươi phụ ta, dù là chân trời góc biển, bản tọa cũng nhất định sẽ giết ngươi” nói xong ánh mắt Đông Phương lóe lên một tia quyết tiệt.

“Sẽ không, sẽ không, Đông Phương, tin tưởng ta, cả đời này ta sẽ không rời không bỏ. Dù cho sau này ngươi có ghét bỏ ta, ta cũng sẽ dính chặt lấy ngươi, mỗi ngày đều quấy rầy ngươi khiến ngươi một lần nữa yêu ta” Dương Tiêu vỗ nhè nhẹ tấm lưng đối phương giúp giảm bớt tâm tình đối phương.

“Ngươi này oan gia, ta làm sao có thể không thích ngươi, chỉ sợ sau này ngươi lại chán ta, bắt đầu đi kiếm những nữ nhân khác” Đông Phương bị cách nói phóng đại của Dương Tiêu làm cho vui vẻ, lại nghĩ tới thân thể không trọn vẹn, ánh mắt bi thương, buồn bã không dám nói sợ Dương Tiêu mất hứng.

Dương Tiêu nâng đầu đối phương lên, ánh mắt giao nhau: “Đông Phương, ta yêu ngươi, không quan trọng nam nữ, bởi vì ngươi là ngươi. Vì lẽ đó nên đời này ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, ta yêu ngươi, trước kia, bây giờ, tương lai đều sẽ không thay đổi” Nói xong cúi đầu hôn môi đối phương, đôi môi đụng vào nhau, mãi đến khi gò má đối phương đỏ lên không thể hô hấp mới thả ra.

“Đông Phương, ngươi xem ta xuống núi đuổi đi đám nữ nhân, ngươi không hỏi ta lại loạn suy nghĩ, lại không tin ta?” Dương Tiêu làm bộ tức giận nói rằng.

“Tiêu, ngươi không nên tức giận, ta xin lỗi, ta sau đó sẽ không” Đông Phương vừa thấy Dương Tiêu tức giận liền vội vàng giải thích

“Hắc hắc, vậy có phải ngươi nên an ủi tâm hồn bi thương của ta không?” Dương Tiêu vừa nói, bàn tay đặt bên lưng đối phương liền trượt xuống mông, tình dục xoa xoa nắn nắn

“A Tiêu, Tiêu, vậy ngươi nói an ủi thế nào?” Đông Phương không khỏi rên rỉ, cả người như nhũn ra, hai gò má đỏ như xuất huyết.

“Vậy kêu phu quân một tiếng” Dương Tiêu tà ác nói

“Phu quân……………….” Đông Phuong quả thực mềm mại kêu lên, hai mắt chứa đầy ẩn tình.

Dương Tiêu bị thanh âm này khiến cho bụng dưới nóng lên, cố ý khó xử nói: “Vậy vẫn chưa đủ nha”

Đông Phương nghiêng đầu như đang suy tư: “Vậy phu quân  nói làm sao bây giờ?” Dùng tay vòng vòng trước ngực Dương Tiêu.

Lúc này Dương Tiêu chỉ cảm thấy bụng dưới càng nóng, thuận tiện đôi tay đặt trên mông đối phương bắt đầu vung lên đánh mông đối phương.: ”Hừ. Ai bảo ngươi không tin ta. Nên đánh!!!”

Lúc này Đông Phương ngay cả mang tai đều đỏ, lớn như vậy còn bị đánh đòn thẹn thùng không chịu được, đồng thời lại cảm thấy từ mông truyền đến cảm giác tê dại, vội vàng mở miệng xin tha: “A! Tiêu, đừng đánh, ta biết sai rồi”

Dương Tiêu buồn cười nhìn người trong ngực biến thành đà điểu, bàn tay đình chỉ đánh mông, đem người trong ngực ôm chặt, đang muốn mở miệng lại bị thanh âm ngoài cửa đánh gẫy.Hóa ra là hầu gái đem thuốc Bình Nhất Chỉ đã sắc đến.

Dương Tiêu tiếp nhận bát thuốc trên tay hầu gái, thử nhiệt độ, thấy vừa vặn liền đỡ Đông Phương dậy: “Đông Phương, tâm mạch của ngươi bị hao tổn nên ta để Bình Nhất Chỉ kê đơn, ngươi nhất định phải uống.” Dương Tiêu cứng rắn yêu cầu.

Đông Phương Bất Bại bộ mặt ghét bỏ nhìn bát thuốc đen ngòm nhưng vừa nhìn đến sắc mặt Dương Tiêu, sợ Dương Tiêu tức giận chỉ phải cau mày đem thuốc uống hết.

Dương Tiêu nhìn Đông Phương như thế nghe lời, liếm môi Đông Phương ôn nhu nói: “Ngoan, đây mới là ta nương tử, ngủ đi nương tử, ngày hôm nay ngươi phải nghỉ ngơi”. Nói xong liền ôm lấy Đông Phương cọ vào ổ chăn.

Đông Phương vừa nghe hai chữ nương tử trong lòng liền ngọt như mật, sắc mặt khẽ biến hồng, khuôn miệng nhếch lên thành một nụ cười đẹp đẽ, ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực Dương Tiêu tiến vào mộng đẹp.

-Hết chương 6-

 

 

 

 

 

 

Chương 4+5

Chương 4: Xử lí giáo vụ

Dương Tiêu tâm tình khoái trá đi ra sân, còn thiếu mỗi việc ngâm nga hát. Nhờ có kí ức của Dương Liên Đình nên hắn cũng không sợ bị vạch trần. Nghĩ tới việc có thể ở bên Đông Phương hắn liền kích động không nói nên lời, hiện tại hắn nhất định phải đi ra ngoài bình phục tâm trạng kích động của mình. Nhưng cha và ba ba ở dị thế chắc chắn sẽ rất lo lắng cho mình, nghĩ tới đây trong lòng Dương Tiêu vẫn có chút khó chịu dù sao bọn họ đối với mình cũng rất tốt. Nếu bọn họ biết mình tìm được người mình ái mộ nhiều năm chắc cũng sẽ vui vẻ đi.

Nháy mắt liền tới chỗ Dương Liên Đình làm việc, Dương Tiêu biết ngày thường Dương Liên Đình luôn tham ô cắt xén liền vội vàng kiểm tra sổ sách cùng giáo vụ. Dựa vào chính mình kinh nghiệm kinh thương bao năm để giải quyết sổ sách cùng nợ nần trong giáo lafkhoong hề khó khăn. Hơn nữa, nếu muốn cùng Đông Phương sống chung thì hắn cần giúp Đông Phương xử lý hết khó khăn, đặc biệt là đám người Nhậm Ngã Hành, Hướng Vân Thiên, Nhậm Doanh Doanh, nghĩ tới đây ánh mắt Dương Tiêu liền tối sầm lại.

Đợi đến khi Dương Tiêu xử lý hết giáo vụ, cũng sửa xong những lỗi sai của Dương Liên Đình đã là buổi trưa. Nghĩ đến Đông Phương không biết đã ăn cơm hay chưa, để chắc chắn vẫn nên bảo nhà bếp nấu them chút cháo

Dương Tiêu suy nghĩ xong liền đối với ngoài cửa hô: “Người đâu”

Một hầu gái đi tới cung kính nói: “Dương tổng quản có gì phân phó?”

Dương Tiêu: “Ngươi đi bảo nhà bếp chuẩn bị một bát cháo thị nạc rồi đem đến sân Giáo chủ”

Hầu gái cung kính đáp lại liền lui ra

Dương Tiêu sửa sang lại đồ vật liền đi đến sân của Đông Phương, nghĩ đến Đông Phương bước chân cũng trở nên nhanh hơn, tựa hồ không thể chờ được  nữa.

Dương Tiêu vừa bước vào sân đã nhìn thấy cách đấy không xa là hàng cây liễu, cành liễu xanh tươi, lá liễu đu đưa theo gió như một tấm lụa xanh mỏng gắn trên cành cây. Nhưng quan trọng hơn cả là người mình tâm tâm niệm niệm đang đứng dưới cây liễu, mặc trên người bộ hồng y đang hướng mặt về hoa cây, thân hình thon gầy. Hắn nhìn bóng lưng của y chỉ cảm thấy như có màn sương phủ quanh y, cảm giác y đã không còn là người trần tục  trông thật xinh đẹp

Từ lúc Dương Tiêu bước vào sân, mỹ nhân đã phát hiện ra hắn, hơi quay đầu chỉ thấy y mím môi, cười tủm tỉm liếc nhìn chính mình. Đông Phương thấy Dương Tiêu tiến lại chỗ mình liền lập tức đứng dậy: “Liên đệ, sao hôm nay ngươi lại tới đây?”

Dương Tiêu đi tới ôm Đông Phương vào lòng: “Ừ, muốn Đông Phương, liền đến xem ngươi”

Đông Phương lẳng lặng nghe đối phương tim đập, cảm thu nhiệt độ của hắn: ”Liên đệ, không nên quá mệt nhọc”

Dương Tiêu nghe hai chữ Liên đệ liền thấy khó chịu, trong lòng tính toán liền bịa chuyện nói: “Đông Phương, đêm qua ta mơ một giấc mơ, trong mộng có một Tiên nhân nói tên của ta không may mắn có họa sát than. Ta cảm thấy thà rằng tin là có còn hơn không tin nên liền đổi tên thành Dương Tiêu, thế nào?”

Đông Phương vừa nghe có họa sát thân, trong lòng liền thấy căng thẳng: “Có bản tọa ở đây, ai dám làm thương tổn ngươi, nhưng nếu Liên đệ dã nói vậy ta tự nhiên nghe ngươi”

Dương Tiêu: “Vậy Đông Phương sao còn kêu ta Liên đệ, kêu một tiếng Tiêu nghe coi”

Đông Phương: “Tiêu”

Dương Tiêu: “Ngươi nói cho một mình ngươi sao? Ta đều không nghe thấy”

Đông Phương gò má ửng đỏ: “Tiêu “

Dương Tiêu: “Như vậy mới ngoan”, nói xong liền cúi đầu hôn Đông Phương miệng nhỏ, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm đối phương, đem lưỡi luồn vào trong, không ngừng hấp thu đối phương nước bọt, mãi đến khi đối phương hít thở không xông mới buông tha y

Dương Tiêu thả mỹ nhân trong ngực ra, nhìn đôi môi sưng đỏ của đối phương ánh mắt không khỏi tối sầm lại, cúi đầu chạm khẽ

Lúc này cả người Đông Phương đã vô lực từ lâu, gò má đỏ ửng ngã vào lòng Dương TIêu hô hấp, trong đầu trống rỗng. Trước đây, mình cùng tiểu thiếp cũng không cảm thụ qua như vậy, tự cung sau LIên đệ cũng chỉ tới như một cơn gió, ngay cả cầm tay cũng chưa từng, nhưng lúc này lại để Đông Phương cảm thấy đối phương quí trọng mình.

-Hết chương 4-

 

 

Chương 5: Tỏ tình

Dương Tiêu dùng hai tay nâng mặt Đông Phương lên, đôi mắt cùng đối phương nhìn  nhau , cưng chiều trong mắt như muốn đem đối phương hút vào: “Đông Phương, hôm nay ngươi lại không ăn cơm”

Ánh mắt Đông Phương chợt lóe không yên, không dám cùng Dương Tiêu đối mặt: “Ta, ta một ngươi ăn không vào. Sau này ngươi có thể ăn cơm cùng ta không?”, nói xong ánh mắt mong đợi nhìn Dương Tiêu

Dương Tiêu tiêu sái nở nụ cười: “Được, sau này ta liền cùng bảo bối Đông Phương ăn cơm. Lúc nãy, ta đã bảo nhà bếp nấu cháo, ta sẽ cho ngươi ăn, ngươi quá gầy, nhất định phải ăn nhiều một chút”

Đông Phương khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng đồng ý. Nghĩ đến đối phương gọi mình là bảo bối thật hạnh phúc, từ sau khi cha mẹ qua đời đã không còn có người gọi mình là bào bối. Tiêu dịu dàng như vậy thật thích liền ôm chặt Dương Tiêu eo mà Dương Tiêu cũng ôm chặt Đông Phương. Nhìn từ xa họ như một đôi thần tiên quyến lữ, dưới ánh trăng tròn, họ ngắm nhìn nhau, nguyện làm uyên ương không làm tiên.

Chỉ chốc lát sau, hầu gái liền bưng bát cháo tiến vào, đánh vỡ khung cảnh mỹ lệ. Dương Tiêu đem giáo chủ đại nhân ôm về phòng, đặt người ngồi trên đùi, buồn cười nhìn người trong ngực xấu hổ, cầm lấy bát cháo bên cạnh, dùng muôi múc một thìa thổi nguội đem đến bên mép Đông Phương: “Bảo bối Đông Phương mau há miệng”

Gò má Đông Phương ửng đỏ ăn từng thìa cháo Dương Tiêu đem đến

Dương Tiêu uy giáo chủ đại nhân ăn no cong liền đem ngươi đặt lên giường nghỉ trưa. Cởi ra áo khoác của mình cùng giáo chủ liền lên giường nằm, đem Đông Phương ôm vào ngực. Dương Tiêu biết Đông Phương bất an liền suy nghĩ xem làm sao để bảo bối yên  tâm

Lúc này, tim Đông Phương đập dồn dập, nghĩ đến Dương Tiêu có phải cũng thích chính mình liền cảm thấy hạnh phúc. Nhưng nghĩ đến bản thân không trọn vẹn, ánh mắt liền tối lại.

Dương Tiêu vẫn luôn  nhìn người trong ngực, tự nhiên liền thấy được ánh mắt âm u của đối phương, trong lòng hơi đau liền nói: ”Đông Phương, ta Dương Tiêu yêu ngươi, ta sẽ cả đời thương ngươi, cưng chiều ngươi, ngươi không vui ta sẽ dỗ ngươi, lúc ngươi tức giận có thể đánh ta, mắng ta. Đông Phương đem cuộc đời của nguoi giao cho ta có được không? Ta nghĩ cả đời ở bên ngươi, không xa không rời”

Lúc này, Đông Phương đã kích động không nói nên lời, nước mắt bị khống chế lưu lại, cả người khẽ run,ddoptj nhiên dùng sức ôm chặt lấy Dương Tiêu eo, vùi đầu vào ngực đối phương, một bên nghẹn ngào, gầm lên: “Ta đông ý, đồng ý, không cho ngươi gạt ta, gạt ta”

Dương Tiêu thấy Đông Phương như vậy đau lòng muốn chết, dùng tay vỗ nhè nhẹ đối phương lưng, không phiền muộn một lần lại một lần đáp trả Đông Phương, cúi đầu hôn lên nước mắt Đông Phương.

Bởi vì tâm tình chập trùng quá lớn. không lâu sau Đông Phương liền ở trong ngực Dương Tiêu thiếp đi. Dương Tiêu nhìn gò má còn vương nước mắt của Đông Phương liền cúi đầu hôn lên từng vị trí trên mặt cho đến môi, trong lòng âm thầm thề  nhất định không để Đông Phương phải chịu một chút ủy khuất cùng thương tổn nào.

-Hết chương 5-

Chương 2+3

Chương 2: Luân hãm

Kì thực khi Dương Tiêu hôn môi Đông Phương y liền tỉnh lại, lúc đó trong lòng Đông Phương khiếp sợ vạn phần. Lúc thường, Liên đệ không thích cùng y thân cận, nghĩ tới đây trong lòng y liền cảm thấy chua xót. Ngay cả tối qua, một đêm ôm ấp cũng từ quyền lợi đổi về, trong lòng y không khỏi  cảm thấy an ủi, ít nhất Liên đệ vẫn có một điểm yêu thích ở ta. Thời điểm Dương Tiêu sau khi hôn y liền đem y ôm vào lòng liền khiến y cảm thấy mũi ê ẩm. Nghĩ tưởng, nếu Liên đệ vẫn dối với ta như vậy thì dù có phải chết vì hắn cũng đáng. Lúc này, Đông Phương đã tự cung, sau khi chiếm được địa vị giáo chủ, nhốt Nhậm Ngã Hành, luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển y liền phát hiện mình thích trang sức màu đỏ. Tâm tư cũng dần thay đổi, y bắt đầu chú ý đến những nam nhân tuấn dật, không còn mong muốn thống nhất giang hồ, chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường giúp chồng dạy con. Y cũng trở nên thích những trang sức diễm lệ, thậm chí y còn đố kị với cả những tiểu thiếp của mình, cuối cùng cũng bởi đố kị mà giết các nàng. Khi y gặp được Dương Liên Đình, giống như gặp được nhánh cỏ cứu mạng, bởi vì y cảm thấy quá tịch mịch, y cũng mong muốn được người khác quan tâm, được đối xử như một nữ tử.

Ôm mỹ nhân trong lòng, Dương Tiêu liền cảm thấy đắc ý, không còn là một tổng giám đốc lạnh lùng của tập đoàn Đông Phương. Sắc trời càng ngày càng sáng, Dương Tiêu từ từ mở hai mắt, cúi đầu nhìn người trong ngực, nhìn đôi môi hồng phấn rất muốn hôn lên nếm thử miệng nhỏ. Đông Phương thật sự không chịu nổi ánh mắt nóng rực như vậy liền từ từ mở mắt ra đối mặt với Dương Tiêu, y đã không còn nhìn thấy sự căm ghét không kiên nhẫn trong mắt của Dương Tiêu mà ẩn trong đó là một đôi mắt ôn nhu chết người. Đông Phương cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không thể nói thành lời.

Đông Phương khẽ hé đôi môi đỏ mọng kêu: “Liên đệ, ngươi tỉnh rồi, ta đi lấy nước rửa mặt cho ngươi”, nói xong liền chuẩn bị đứng dậy. Nhưng lập tức bị Dương Tiêu kéo vào trong lồng ngực ôm chặt, ở bên tai Đông Phương nhẹ nhàng nói: “Đông Phương cho ta ôm một lát, lát nữa để hạ nhân mang nước tới.”, nói xong, bàn tay ở phần lưng liền chậm rãi trượt đến mông Đông Phương vuốt ve một hồi, buồn cười nhìn người trong ngực biến thành đà điểu. Đông Phương ngượng ngùng nằm trong lòng Dương Tiêu nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, nghĩ đến sự ôn nhu của Liên đệ ngày hôm nay, thật thích, nếu như đây là mộng, ta liền mong muốn vĩnh viễn cũng không tỉnh lại. Quả nhiên, lúc sau hạ nhân đã chuẩn bị nước rửa mặt đứng đợi ngoài cửa.

Dương Liên đối với người trong ngực nói: “Đông Phương, rời giường, ta giúp ngươi mặc quần áo đi”, nói xong liền cười khúc khích. Đông Phương vội vàng nói: “Làm sao có thể để Liên đệ làm chuyện như vậy, ta giúp ngươi mặc đi”

Dương Tiêu: “Đông Phương ta muốn giúp ngươi mặc quần áo, nếu không thì t giúp ngươi mặc trước xong rồi ngươi lại giúp ta”

Đông Phương: “Được rồi Liên đệ”, sau khi nói xong liền nhẹ nhàng mỉm cười khiến cho Dương Tiêu phải sững sờ

Đông Phương: “Liên đệ, Liên đệ, ngươi không phải muốn giúp ta mặc quần áo sao?”

Dương Tiêu: “Hả, ừ, đúng, Đông Phương, ta giúp ngươi mặc, khà khà”

Nói xong liền lấy quần áo bên cạnh, nhờ vào kí ức của Dương Liên Đình giúp Đông Phương mặc vào, trong đó cũng ăn không ít đậu hũ khiến người trong ngực phải đỏ mặt. Làm loạn một hồi lâu, mới để cho hầu gái tiến vào, rửa mặt xong đợi bọn họ dọn xong bữa sang liền khiến bọn họ lui ra. Dương Tiêu thấy Đông Phương đang chải tóc, liền chậm rãi đi tới cầm lấy cây lược gỗ, nói: “Đông Phương, ta giúp ngươi chải tóc được không?”

Không chờ Đông Phương đáp lại, hắn liền nhẹ nhàng chải mái tóc trong tay chỉ sợ làm đứt sợi tóc. Mái tóc trong tay hắn đen, dày, mềm mại như thác nước chảy xuống từ không trung khiến Dương Tiêu yêu thích không buông tay. Chải tóc xong, không đợi Đông Phương nói chuyện liền bế Đông Phương lên theo kiểu công chúa. Đông Phương kinh ngạc thốt lên một tiếng liền vội dung hai tay ôm lấy cổ Dương Tiêu. Dương Tiêu ôm Đông Phương đi đến bàn đặt người ngồi xuống ghế liền nói: “Đông Phương, dùng bữa sáng”, dung tay bóp mũi Đông Phương. Đông Phương hồng mặt nhẹ nhàng đáp lại, không biết phản ứng thế nào. Trước đây, Liên đệ chưa bao giờ dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với y, lại càng không bao giờ làm ra những động tác than mật như vậy. Nhưng bây giờ, y phát hiện thời điểm hắn chải tóc cho y giống như đối với trân bảo. Đông Phương bị ngữ khí cùng động tác sủng nịch làm cho ngây người, muốn hỏi nhưng lại không dắm. Bị những hành động ôn nhu này làm cảm động, y liền chậm rãi rơi vào chiếc lưới ái tình, luân hãm trái tim mình trong đó.

 

Chương  3: Cùng nhau dùng bữa

Đông Phương còn đang sững sờ nhìn bữa sang trước mặt liền bị thanh âm của Dương Tiêu kéo về hiện tại.

– “Đông Phương, ăn nhiều một chút, nhìn ngươi quá gầy”

Tối hôm qua, thời điểm ôm Đông Phương liền cảm thấy y quá gầy, không có thịt, sáng sớm hôm nay hắn bế y theo kiểu công chúa cũng thấy y quá nhẹ. Hơn nữa theo như trong trí nhớ của Dương Liên Đình, Đông Phương vẫn luôn không có khẩu vị. Hắn liền âm thầm quyết định, nhất định phải dưỡng Đông Phương đến mập mạp, Dương Tiêu đem thìa cháo thổi nguội rồi đưa đến miệng Đông Phương, chờ Đông Phương nuốt vào lại bị đánh gãy.

– “Liên đệ, ngươi cũng ăn đi, không cần lo cho ta, ta tự mình ăn là được rồi”

Đông Phương mềm mại nói, ánh mắt nhìn Dương Tiêu như muốn đem hắn hút vào.

Dương Tiêu dịu dàng cười nói: “Ta nhất định phải cho ngươi ăn, dưỡng ngươi đến mập mạp”. Đông Phương thực mâu thuẫn với Dương Tiêu, cũng không dám ngang ngược nhưng trong lòng lại rất vui. Trước mắt thấy Dương Tiêu lại đem cháo tới liền vội vàng hé miệng uống cạn. Dưới sự giám sát của Dương Tiêu y liền ăn hết một bát cháo.

Nhìn thấy Đông Phương ăn hết một bát cháo to, Dương Tiêu vui vẻ chuẩn bị ra ngoài đi xử lí giáo vụ. Thời điểm Dương Tiêu chuẩn bị xuất môn, Đông Phương liền cẩn thận hỏi: “Liên đệ, tối nay, ngươi còn tới đây sao?”

Dương Tiêu biết Đông Phương cảm thấy bất an, lập tức đi tới nắm lấy tay y: “Đông Phương ta nhất định trở về, bởi vì nơi này có ngươi”

Đông Phương: “Ừ, ta chờ ngươi”

Dương Tiêu dùng hai tay nâng đầu Đông Phương lên, nhẹ nhàng hôn cái trán, mí mắt, gò má, mũi, cuối cùng là đôi môi của y, nhẹ nhàng nói: “ Đông Phương, ta yêu ngươi”. Câu nói theo gió tung bay trong không trung.

Đông Phương dùng tay vuốt những chỗ Dương Tiêu hôn qua, bên tai còn văng vẳng câu nói “Ta yêu ngươi”, vành mắt ửng đỏ, trong lòng lại nghĩ: “Liên đệ, ngươi tuyệt đối không nên phụ ta, bằng không ta cũng không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì”

Đông Phương Bất Bại chậm rãi đi trở về gian phòng của mình, ngồi ở bên cạnh bàn sững sờ. Nhớ lại mọi chuyện từ tối qua đến giờ, nhớ tới sự ôn nhu của Liên đệ, không nghĩ ra tại sao thái độ của Liên đệ lại chuyển biến nhanh đến vậy. Lẽ nào, sau khi nhìn thấy thân thể của mình, Liên đệ liền hối hận, muốn rời đi y cho nên mới cố ý  làm như vậy, nghĩ đến việc Liên đệ muốn rời khỏi mình, ánh mắt liền xẹt qua một tia tàn nhẫn. Y liền ra mệnh lệnh: “Đi theo Dương tổng quản, có chuyện gì liền lập tức báo lại cho bổn tọa”. Không khí nhất thời liền trầm xuống.

-Hết chương 2+3-

Chương 1: Ly kỳ xuyên qua

Gió vù vù thổi mạnh, cát đá cuồn cuồn nổi lên đập vào cửa kính, bầu trời đen tối xám xịt, nhũng cái cây lung lay sắp đổ dưới những cơn gió mạnh, âm thanh ầm ầm nổi lên khắp nơi… Mọi người như những người say cùng vật lộn với những cơn gió mạnh… Bên cửa sổ, gió, mưa, sấm chớp thay nhau nổi lên, bầu trời ngày càng u ám, sấm vang chớp giật như muốn nuốt chửng cả đất nước này. Tầng 30, bên trong phòng làm việc của một tòa cao ốc sang trọng, Dương Tiêu đứng trước cửa sổ, nhìn xuống mặt đất, tuấn mỹ lạnh lùng khuôn mặt nhìn không ra biểu tình. Nhưng trong lòng hắn thì lại cực kì đau đớn, cực kì thương tiếc, nhìn xuống phía dưới hóa ra hắn đang gắt gao nắm trong tay một phần sách Tiếu Ngạo Giang Hồ, dường như muốn xé nát nó.

Dương Tiêu vốn là một kẻ lạnh lùng vô tình, đối với bất kì người nào đều lạnh nhạt, cũng chưa từng yêu ai. Có lẽ, một khi hắn đã yêu ai thì trong lòng sẽ không còn tiếp thu được người khác nữa. Dương Tiêu là cô nhi, từ nhỏ đã được cha và ba hắn nhận nuôi. Nhờ vào IQ 220 mà hắn đã có được tiếng tăm trên thương trường dù mới 25 tuổi, đông thời cũng sáng lập ra tập đoàn Đông Phương. Bởi vì hắn hiểu được sự khổ cực, bất đắc dĩ của Đông Phương, biết được những áp lực khi ngồi trên địa vị cao nên hắn càng đau lòng trước kết cục của Đông Phương.

Ánh mắt Dương Tiêu u ám, tối tăm, nghĩ đến “nếu có thể gặp được Đông Phương. hắn nhất định quí trọng y, sẽ không để y phải khổ sở, ủy khuất”. Lúc này tiếng điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, Dương Tiêu cầm lấy điện thoại nhìn thấy là số của nghĩa phụ liền nhẹ nhàng nhếch môi ấn nút nghe: ” A lô! Cha, làm sao vây?” Trong điện thoại truyền ra thanh âm của Dương Lâm – cha Dương Tiêu: “Tiêu nhi, bên ngoài mưa to, con nên chú ý an toàn. Buổi trưa nay, ta cùng ba con đi hưởng tuần trăng mật, trong tủ lạnh có để lại cho con món con thích nhất là sushi, nhớ phải ăn đấy” Trong lòng ấm áp Dương Tiêu nói: “Biết rồi cha, chúc hai người đi chơi vui vẻ, nghỉ sớm một chút, nếu không xuất hiện nếp nhăn ba sẽ ghét bỏ cha” Dương Lâm lập tức xù lông: “Hắn dám!!! Tiểu tử thúi lại bắt đầu chế nhạo ta, được rồi ta không nói chuyện cùng con nữa, ta muốn đi ngủ dưỡng nhan, ngủ ngon” Dương Tiêu cười cười nói: “Ngủ ngon, cha!” bất đắc dĩ để điện thoại xuống

Dương Tiêu biết ba của mình có bao nhiêu thương cha, trong lòng nghĩ đến nếu như ta có thể gặp được Đông Phương thì nhất định sẽ giống như ba đối tốt với cha, không!! Phải càng tốt hơn. Hóa ra Dương Tiêu được 2 người nam nhân là Dương Lâm và Dương Phàm nhận nuôi, vì lẽ đó nên từ nhỏ hắn đã lí giải phương diện tình cảm này, đồng thời hắn cũng phát hiện mình là gay. Chỉ có thể nói, ba và cha hắn thật tinh mắt, không phải người một nhà không vào cùng một nhà.

Dương Tiêu giơ tay lên nhìn thời gian đã 10 giờ đêm liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về biệt thự, cầm lấy chìa khóa đi ra gara lấy xe rời đi. Mưa vẫn rất to, Dương Tiêu từ từ khởi hành chạy lên đường lớn, đột nhiên xuất hiện một tia chớp bổ xuống, Dương Tiêu lập tức quẹo sang trái, nhưng cả xe và người đều lao xuống nước

Thời điểm Dương Tiêu chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là màn che đỏ thẫm, đỉnh đầu là những dải tua nhẹ nhàng lay động theo gió. Hắn thấy không thoải mái liền giật giật, thì phát hiện trong lòng mình đang ôm một mỹ nhân trần trụi, tóc đen nhu mun, da trắng như tuyết <Bạch Tuyết =) >. Đột nhiên trong đầu xuất hiện những hình ảnh, kí ức không thuộc về mình. Thì ra hắn xuyên thành Dương Liên Đình!!! Trong lòng Dương Tiêu nhất thời kích động vạn phần, trong ngực chinh là người hắn tưởng niệm bao lâu nay.

Dương Tiêu sắp xếp lại những kí ức của Dương Liên Đình, nhìn thấy trong kí ức ánh mắt rưng rưng, bi thương của Đông Phương cũng khiến hắn đau lòng không thôi. Hắn nhìn thấy bộ mặt ghét bỏ của Dương Liên Đình đối với Đông Phương cùng với biểu hiện bi thiết hận không thể giết Dương Liên Đình của Đông Phương. Hóa ra đêm qua Dương Liên Đình muốn xen vào giáo vụ liền đến lấy lòng Đông Phương giáo chủ. Dương Liên Đình liền cố nén cảm khó chịu cùng Đông Phương lên giường. Mặc dù biết Đông Phương vì luyện “Quỳ Hoa Bảo Điển” đã không còn là một nam nhân trọn vẹn, nhưng khi Dương Liên Đình cởi ra quần của Đông Phương liền lộ ra bộ mặt căm ghét, chuẩn bị chạy trối chết, liền nghe thấy âm thanh của Đông Phương: “Liên Đệ, ngươi, ngươi theo ta một đêm ta liền đáp ứng yêu cầu của ngươi”. Trong giọng nói của Đông Phương mang theo sự không muốn, một chút bi thương, một chút cẩn thận lấy lòng mà hai tay Đông Phương nắm chặt, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay bấm ra tơ màu nhưng lại không biết đau đớn bởi vì trong lòng còn đau hơn.

Dương Liên ĐÌnh trong lòng một trận buồn nôn, nhưng vẫn cắn răng lấy lòng cười nói: “Đông Phương, mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi, vừa rồi ta chỉ là chưa có chuẩn bị kĩ càng, ngươi không nên tức giận” Đông Phương mềm mại nói rằng: “Liên đệ, ta làm sao sẽ giận ngươi, như vậy địa phương dơ bẩn lần sau sẽ không để Liên đệ nhìn thấy” nói xong liền thấy trong lòng đau đớn cực kì, thì ra Liên đệ không hề ưa thích ta.

Dương Liên cúi đầu nhìn ngắm người trong ngực, khuôn mặt thanh tú, trắng nõn, gần như không nhìn ra lỗ chân lông, một đôi mắt phượng mê người, lông mi vừa dài vừa dậm, đôi môi không tô son mà vẫn hồng. Dương Tiêu không thể khống chế liền cúi đầu khẽ hôn lên môi Đông Phương, đem mỹ nhân ôm vào trong ngực tiếp tục ngủ.

-Hết chương 1-

Đông Phương Bất Bại chi sủng nhĩ bất cú

Tác giả: Tiểu Tắc Hữu Mộc Phong

Thể loại: nam nam sinh tử, cường cường, xuyên không, HE

Cp chính: Dương Tiêu x Đpbb

Edit: Ngancass

GỢI Ý PASS CHƯƠNG H: Tên của nam diễn viên trong hình dưới đây:

 Kết quả hình ảnh cho hà gia kính thooie sáo

PASS GỒM 9 CHỮ CÁI, VIẾT LIỀN, KHÔNG CÁCH, VIẾT HOA CÁC CHỮ CÁI ĐẦU TRONG TÊN DIỄN VIÊN.

MỤC LỤC

Chương 1: Ly kỳ xuyên qua                            Chương 2+3                                    Chương 4+5

                                    Chương 6: Hiểu lầm                              Chương 7: Cầu hôn

Chương 4

Người dân tộc Ô lý kia tựa như những hồn ma, bọn họ đột ngột xuất hiện tại ngã tư đường, sau đó lại lặng yên mà đi.

Sau ngày đó, Thượng Ngu lại liên tục mất tích hơn trăm người, bao gồm cả Vệ Ngạn, họđều không có lại lần nữa trở lại Thượng Ngu.

Vệ Ngạn mất, nhưng ngày của bọn họ vẫn tiếp tục trôi qua.

Chẳng qua, bọn họ ngày càng trở nên trầm mậc.

Thời gian, tại Thượng Ngu đầy bão cát dần trôi qua.

Năm đầu Thiên Khải. vào tháng 5 tri phủ Thượng Ngu đột nhiên đến thăm bọn họ.

Hắn là một trung niên nam tử đã ngoài 40, mặc bộ áo dài sạch sẽ, trên mặt mang theo sự tùng trải của đời người.

Tri phủ Thượng Ngu không có tiến vào phòng mà lặng lẽ đứng ở ngoài đánh giá bọn họ.

Những đứa bé này đã từng là công tử của các triều thần quan trọng nhưng bây giờ đã trở nên gầy yếu hơn cả những hài tử của nhà nghèo.

Bọn họ không có thân nhân, không có nhà, chỉ có thể dựa vào chính mình kiếm ăn.

Khai khẩn ruộng đất này thì có thể kiếm được bao nhiêu cái ăn, Thượng Ngu tri phủ vẫn hiểu rất rõ điều này.

Hắn yên lặng đánh giá bọn họ, ba đứa nhỏ cũng đánh giá hắn.

Tại trong mắt bọn họ, Thượng Ngu tri phủ bất quá chỉ là quan huyện ngũ phẩm. Nhưng hiện tại, vị quan không lớn không nhỏ này lại là áo cơm, manh áo của bọn họ. Đối với bọn họ, tri phủ đại nhân đã là người có chức quan cao nhất mà bọn họ có thể gặp.

“Đại nhân, ngài có chuyện gì?” Tạ Thư Dật không yên lòng mở miệng.

Vệ Ngạn bị bắt đi, hiện tại đối với bọn họ mà nói Tạ Thư Dật là gia trưởng lớn tuổi nhất, hắn cần phải chăm sóc, bảo vệ 2 đứa em này thật tốt.

Tri phủ Thượng Ngu kinh ngạc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề của ba đứa trẻ, hơn nữa ngày mới nói: “Nói vậy các ngươi cũng hiểu, năm nay triều đình hạ lệnh tuyển cung nhân, năm rồi trong cung cung nhân chết rất nhiều. Vốn là Thượng Ngu xa xôi, việc tuyển chọn cũng không tới lượt nơi này, nhưng 2 năm nay trong cung xảy ra đại loạn cung nhân không đủ thế nên Thượng Ngu cũng có tên trong danh sách.”

Hắn nói xong, ba hài tử đều yên lặng nhìn hắn, không một ai nói chuyện.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của 3 đứa trẻ, tri phủ Thượng Ngu chỉ cảm thấy trong lòng một trận khổ sở. Tuy rằng không nói nên lời nhưng hắn vẫn phải nói.

“Thượng Ngu tuy rằng nghèo khổ, nhưng là dân chúng không ai muốn đem đứa nhỏ của mình đến một nơi xa lạ như kinh thành, ngoại trừ một số hài đồng không cha không nương. Danh sách mười người lúc này vừa vặn thiếu ba mà Thượng Ngu đã không còn tìm được những đứa trẻ đủ tuổi nữa.”

Tạ Thư Dật đột nhiên nắm chặt tay của Vân Tú Sơn cùng Trầm Hề Tĩnh, vẫn là không có mở miệng.

Một trận gió lạnh thổi qua, không khí càng thêm áp lực.

Nghĩ đến Thượng Ngu mấy chục vạn con dân, tri phủ liền hạ quyết tâm, lạnh giọng nói: “Ba người các ngươi, mặc kệ có nguyện ý hay không, đều phải đi. Phải biết rằng, những đứa trẻ mồ côi khác sống ở biên thành rối loạn so với các ngươi còn gian nan hơn, các ngươi từng là người Đế kinh, chẳng lẽ không nghĩ vì gia tộc đòi lại hết thảy?”

Nên có hết thảy? Cho dù vinh hoa phú quí có quay trở lại thì giờ đây nó cũng đã vô nghĩa .

Bọn họ đã không còn người thân để có thể cùng hưởng vinh hoa phú quí.

Hiện tại, đối với bọn họ mà nói, hoàng cung giống như dã thú ăn thịt người. Chủ nhân của nơi đó đã từng giết sạch thân nhân của bọn họ.

Hơn nữa, lấy thân phận của bọn họ, cho dù muốn vào cung, cũng phải lấy thân phận là tù nhân mà không phải cung nhân.

Một chữ thân phận sai lệch quá nhiều, một là chủ tử, một là nô tài, cho dù bọn họ có lấy thân phận cung nhân đi vào thì kết cục cũng chỉ có hai cái, không phải đến tuổi tác ra cung thì chính là chết già ở trong cung không người biết đến .

Tuy nói rằng khi xuất cung sẽ dễ dàng tìm được bạn đời, nhưng có thể xuất cung lại có mấy người?

“Chúng ta nhất định phải đi?” Tạ Thư Dật nhẹ giọng hỏi.

Thanh âm của hắn có chút run run, ngoại trừ sự lạnh lẽo còn có sự cô đơn.

“Đúng vậy, ba người các ngươi đều có tên trong danh sách, ta đã trình báo nội vụ phủ, ngày mai liền lên đường.” Tri phủ nói xong, lại tiếp một câu, “Ta biết các ngươi đều từng là thế gia công tử, nếu không là thật tâm tình nguyện, ai cũng sẽ không nguyện ý ăn chu ngọc hoàn. Ta cam đoan với các ngươi, sau khi ổn thỏa ta sẽ cố gắng tìm kiếm Vệ Ngạn, chỉ cần có tin tức, nhất định sẽ truyền cho các ngươi.”

Lời này của hắn là thực lòng, nhưng vẫn còn điều hắn chưa nói.

Tạ Thư Dật đã qua mười ba tuổi, dựa theo luật Đại Lương, hắn đã không thể tham gia tuyển chọn cung nhân vào cung.

“Nhị ca tuổi đã qua mười ba, hắn hẳn là không thể vào cung, tri phủ sẽ không quên đi?” Trầm Hề Tĩnh đột nhiên lên tiếng nói.

Tri phủ Thượng Ngu khẽ biến sắc mặt, lại lập tức cười cười: “Chuyện này ta sé giúp các ngươi an bài, các ngươi không cần lo lắng.”

Vừa rồi bị lời nói của tri phủ dọa sợ, lúc này nghe Trầm Hề Tĩnh nói, Tạ Thư Dật mới kịp phản ứng, chân mày cau lại: “Chẳng lẽ tri phủ đại nhân muốn sửa đổi giấy tờ xuất thân của ta?”

Tại Đại Lương, mỗi người khi vừa mới sinh ra, đều cần cha nương báo quan làm giấy tờ xuất thân. Những hộ nghèo thì rất đơn giản chỉ cần tên phụ thân cha thân, trực hệ, nguyên quán, nhà ở, vân vân.

Nhưng đối với Tạ Thư Dật sinh ra trong gia tộc lại khác, giấy tờ xuất thân của hắn lại rất phưc tạp. Từ cụ cố của hắn trở đi ai cũng có tước vị trong người, đến đời của hắn nói thế nào hắn cũng sẽ được phong tước chỉ cần chờ ca ca của hắn kế thừa tược vị của phụ thân là được.

Giấy tờ xuất thân của hắn là không thể sửa đổi .

Theo luật Đại Lương, tùy ý sửa đổi xuất thân dân thường, hình câu tam tái*, trọn đời không thể hồi kinh. Tùy ý sửa đổi xuất thân quí tộc giả hình câu ngũ tái*, lưu đày biên thành.

Bởi vì dân thường chiếm số đông , cho nên quan phủ đều dựa vào giấy tờ xuất thân để quản lý dân chúng. Vì vậy việc tùy ý sửa chữa xuất thân là trọng tội.

Tạ Thư Dật tuổi dù sao cũng có chút lớn, sau khi vạch ra vấn đề này với tri phủ liền cũng không nói gì nữa.

Hiện tại đối với bọn họ mà nói, cho dù bọn họ thấy Thượng Ngu tri phủ điếc không sợ súng, cũng không có người có thể báo quan (chỉ việc tri phủ sửa đổi xuất thân của Tạ Thư Dật) .

Đã không còn là thế gia công tử, bọ họ so với dân thường còn không bằng.

Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, vì cái gì Thượng Ngu tri phủ muốn nhanh chóng thoát khỏi bọn họ.

Tuy rằng tân Đế lên ngôi, nhưng hắn mới hơn mười tuổi, triều chính đều nằm trong tay thái đế quân cùng hai tướng và tứ đại trọng thần nắm giữ.

Bọn họ tuy rằng được giải oan, xóa bỏ tội danh “mưu phản”, nhưng cũng không hề được triệu về kinh, không có người trả lại gia sản cho bọn họ, lại càng không có người quan tâm đến sự sinh tồn của bọn họ.

Bọn họ đã muốn bị triều đình quên đi.

Nhưng tri phủ lại không thể không quản, đến khi bọn họ trưởng thành, sau quan lễ, bọn họ chính là người thừa kế duy nhất của gia tộc, gia sản tuy rằng không có, nhưng tước vị quí tộc vẫn phải thừa kế.

Vài năm sau, hoàng đế lớn lên, ai biết hắn có thể hay không nhớ rõ những thế gia công tử tuổi nhỏ này, ai biết hắn có thể hay không một lần nữa trọng dụng bọn họ?

Đối với tương lai không biết trước, Thượng Ngu tri phủ thực thông minh, hắn duy nhất nghĩ đến chính là tiên hạ thủ vi cường. (ra tay trước để chiếm ưu thế)

Đem bọn họ tiến cung, làm cho bọn họ ăn chu ngọc hoàn, làm cho bọn họ tại trong cung tự sinh tự diệt.

Hắn có thể nghĩ đến điều này thì Trầm Hề Tĩnh cũng có thể nghĩ đến.

Tuy rằng Trầm Hề Tĩnh nhỏ tuổi nhất nhưng y cũng là người thông minh nhất.

“Tri phủ đại nhân, nhị ca đã quá tuổi không thể đi, nếu không sẽ mang đến phiền toái cho đại nhân. Đại nhân, ta nguyện ý thay hai người bọn họ đi có được không? Ngươi cho bọn họ ở lại Thượng Ngu, tương lai… Tương lai ta xuất cung , còn muốn trở về tìm bọn họ.” Trầm Hề Tĩnh khẩn cầu.

“Không được, sao có thể để một mình ngươi đi? Ta và ngươi cùng đi, Nhị ca ở lại!” Vân Tú Sơn một phen giữ chặt Trầm Hề Tĩnh, nói.

Tạ Thư Dật vừa định mở miệng, lại không nghĩ rằng Trầm Hề Tĩnh lập tức nói: “Tri phủ đại nhân, sửa đổi giấy tờ xuất thân là trọng tội, Nhị ca tại Đế kinh lớn lên, cho dù tại trong cung cũng có rất nhiều người từng gặp qua Nhị ca, đến lúc đó, chẳng phải là muốn liên lụy đại nhân ngài?”

Trầm Hề Tĩnh mồm miệng lanh lợi, tốc độ nói không chậm, rõ ràng vẫn là mềm mềm của hài đồng nhưng lại lập tức nói đến vấn đề trong lòng tri phủ.

Thượng Ngu tri phủ nhíu mày, cũng bắt đầu lo lắng vấn đề này.

Tạ Thư Dật xem Thượng Ngu tri phủ do dự, liền có chút sốt ruột, vội nói: “Tiểu ngũ, ngươi đừng nói bừa! Năm đó ta cũng không phải một trong tứ đại công tử, ai sẽ nhớ rõ ta! Không được, ta muốn che chở các ngươi chu toàn, không thể cho các ngươi rời đi ta!”

Tuy rằng Thượng Ngu ở xa nhưng tri phủ đối với hướng đi tại quan trường trong đế kinh lại hiểu rõ. Năm đó, đại ca của Tạ Thư Dật là một trong tứ đại công tử, nếu như vậy thì khả năng Tạ Thư Dật bị nhận ra lại càng lớn?

Hắn trầm ngâm một chút, liền nói: “Tạ Thư Dật có thể không đi nhưng hai người các ngươi nhất định phải đi, Tạ Thư Dật, ta sẽ cho các ngươi ít tiền bạc, về sau ngươi cũng không nên ở lại đây, thành bắc có rất nhiều phòng ở, ta cho ngươi một gian nhà tranh cùng một mẫu đất, đợi khi tìm được Vệ Ngạn, thì sẽ cho hắn cùng các ngươi đoàn tụ. Tốt lắm, ta còn có việc, đi trước cáo từ.”

Tri phủ nói xong liền xoay người rời đi, lưu lại ba thiếu niên với thần sắc khác nhau.

Tạ Thư Dật kéo hai người bọn họ vào nhà, há mồm liền nói: “Trầm Hề Tĩnh, lá gan của ngươi thật lớn! Hoàng cung là địa phương nào? Các ngươi tuổi nhỏ như vậy, chẳng phải là có đi không có về? Ngươi nghĩ các ngươi phải đi làm tù nhân? Còn không phải muốn đi hạ tam cục làm khổ dịch!”

Tạ Thư Dật nói xong, đột nhiên chảy nước mắt, hắn nức nở nói: “Các ngươi còn nhỏ như vậy…”

Vân Tú Sơn thấy hắn khóc , cũng đi theo yên lặng rơi lệ, dùng tay áo cho hắn lau mặt.

Trầm Hề Tĩnh nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Thư Dật cánh tay, thấp giọng nói: “Chúng ta nếu không đi, khả năng sẽ bị đuổi khỏi Thượng Ngu, không có thông quan văn điệp, chúng ta chỉ có thể sống ở ngoại thành hoang vu, trong thành Thượng Ngu còn như vậy, ra ngoài chỉ sợ so trong cung còn gian nan hơn.” (thông quan văn điệp: giấy tờ đi lại giữa các huyện)

Y nói đúng, hôm nay hành động tự mình đến nói này của tri phủ vừa là nể mặt bọn họ nhưng cũng đông thời không cho bọn họ có cơ hội thương lượng.

Tạ Thư Dật tự nhiên hiểu được ý của Trầm Hề Tĩnh, nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu. Từ sau khi Vệ Ngạn mất tích , hắn từng thề dưới ánh trăng, nhất định phải che chở hai đứa nhỏ chu toàn. Cho dù hắn chỉ có một ngụm cơm ăn cũng nhất định sẽ không để hai đứa nhỏ bị đói. Nhưng bây giờ, hắn lại muốn ở lại Thượng Ngu hưởng phúc, mà hai hài tử lại muốn đi đế kinh chịu khổ.

Lúc này từ biệt không biết đến khi nào mới được gặp lại.

Tạ Thư Dật yên lặng chảy lệ, Trầm Hề Tĩnh ngay từ đầu còn an ủi hắn, lúc sau, nghĩ đến ngày mai liền phải rời khỏi, liền cũng cùng khóc.

Tháng năm tại Đại Lương Thiên Khải năm đầu, nửa đêm này, bọn họ cứ như vậy ôm nhau, cảm thụ giây phút cuối cùng trước khi ly xa.

Đến khi trời sắp sáng, Tạ Thư Dật liền lau khô nước mắt, kiên định nói: “Các ngươi cứ yên tâm, đợi đến khi các ngươi 24 tuổi trở về, ta nhất định cho các ngươi một ngôi nhà an nhàn, giàu có. Ta nhất định sẽ tìm được Ngạn ca, các ngươi cũng phải đáp ứng ta, nhất định phải trở về.”

Trầm Hề Tĩnh cùng Vân Tú Sơn nhìn nhau, dùng sức gật gật đầu.

Mặt trời, chậm rãi lên cao, một ngày mới bắt đầu .

-Hết chương 4 –

P/s:

1 : Đoạn * tui không  hiểu lắm ai biết thì giúp tui với. cảm mơn nhiêu

2: Từ chương này tui sẽ chú thích ở cuối mỗi câu với những chỗ khó hiểu. Bạn nào không thích có thể góp ý

3: Tuần vừa rồi tui phải làm hồ sơ nhập học nên ra chương mới hơi muộn :)). Mong m.n thông cảm.