Sáng sớm, những tia nắng ban mai ló rạng, không khí nhẹ nhàng tựa như sương mù, từng đợt ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ sưởi ấm hai người trên giường.
Đông Phương Bất Bại từ từ mở mắt ra, phát hiện mình được Tiêu ôm vào trong ngực, lại nghĩ tới những lời hứa hẹn đêm qua trong lòng không khỏi ngọt ngào, ngượng ngùng. Ngượng ngùng qua đi, Đông Phương Bất Bại chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt Dương Tiêu, không thể phủ nhận Dương Tiêu có một khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt thâm thúy, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi dày ấm cùng với vẻ mặt sủng ái. Đông Phương không kiềm lại được chậm rãi cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi Dương Tiêu, vừa định rời đi, trên eo liền bị một đạo khí lực kéo lại, lập tức môi bị che lại.
Tại lúc Đông Phương nhìn lén Dương Tiêu liền tỉnh lại, ai sẽ ở dưới ánh mắt mãnh liệt còn không tỉnh. Không ngờ lại bắt được Đông Phương lén hôn hắn, khà khà. Nghĩ đến Đông Phương chủ động không khỏi càng thêm mỗ lực, ngậm lấy đôi môi đối phương không ngừng hấp thụ nước bọt, hôn qua đối phương cằm, hàm răng một chỗ cũng không buông tha, nước bọt từ đôi môi tràn ra ngoài, tràn ngập mùi vị dâm mỹ. Mãi đến tận khi Đông Phương ô ô rên rỉ, không chịu được thì Dương Tiêu mới dừng tay.
Dương Tiêu nhìn người trong ngực không ngừng thở dốc trêu cười nói: “Bảo bối, lén hôn bị ta bắt được nha!”
Dông Phương gò má ửng đỏ, dùng tay đấm nhẹ Dương Tiêu ngực, sẵng giọng: “Ngươi này chỉ biết bắt nạt ta”. Ngữ khí làm nũng cùng động tác khiến Dương Tiêu vui vẻ cười to.
Dương Tiêu hầu hạ Đông Phương rửa mặt, dùng bữa qua đi liền đi ra sân. Tại sao Dương Tiêu đi gấp như vậy, đương nhiên là để đi chuẩn bị lễ vật cho bảo bối rồi.
Dương Tiêu hiểu rõ Đông Phương, biết khẳng định Đông Phương còn chưa an tâm, vì lẽ đó hắn muốn chuẩn bị cho Đông Phương một hôn lễ. Đến Cần Chính Điện, Dương Tiêu lập tức triệu kiến Vương Lục: “Vương Lục, ngươi đi chuẩn bị cho ta hai bộ hỉ phục, nhớ kỹ chọn loại tốt nhất, chuẩn bị 999 đóa hồng, còn có mấy trăm cây nến đỏ, ngoài ra cứ dựa theo hôn lễ bình thường chuẩn bị món đồ kĩ càng đi.”
Vương Lục cúi đầu khom lưng nói: “Dương tổng quản yên tâm, ta nhất định làm tốt”
Dương Tiêu: “Đúng rồi, gọi cho ta một sư phụ làm đồ trang sức cực tốt đến đây”
Vương Lục: “Vâng, Dương tổng quản còn có hay không phân phó khác?”
Dương Tiêu: “Hết rồi, ngươi đi trước làm việc, có việc ta gọi ngươi”
Vương Lục đầy cõi lòng nghi vấn, cung kính đi xuống, nghĩ thầm không biết Dương tổng quản muốn cùng ai kết hôn. Ôi chao! Chủ nhân muốn cùng ai kết hôn cùng mình đâu có quan hệ gì, chỉ cần làm tốt là được rồi, nghĩ như vậy Vương Lục hừng hực khí thế đi làm việc.
Buổi tối, Dương tIêu chậm rãi trở về sân giáo chủ, trong tay cầm 11 đóa hoa hồng vừa đi vừa hát, nhìn đồ trang sức trong tay có thể thấy kĩ thuật của sư phụ này cũng không tệ lắm. Chiếc nhẫn tinh xảo hoa lệ. không biết Đông Phương có thích hay không, nghĩ đến một hồi muốn tặng cho Đông Phương sau đó cầu hôn hắn liền không khỏi căng thẳng.
Dương Tiêu lén lút đi vào gian phòng Đông Phương, lặng lẽ đem hoa hồng thả xuống: “Đông Phương, ta đã về rồi.” Dương Tiêu xuyên qua mành tiến vào trong khuê phòng, nhìn thấy Đông Phương đang hoang mang thu dọn đồ đạc, Dương Tiêu vừa nhìn liền thấy đồ thêu, hóa ra Đông Phương phải đè nén sở thích của chính mình.
Đông Phương ngơ ngác nhìn Dương Tiêu, lo lắng không yên, mở miệng nói: “Tiêu, ngươi, ngươi đều nhìn thấy rồi? Nếu như ngươi không thích, ta sau đó sẽ không tiếp tục thêu”
Dương Tiêu không nói gì đi tới, cầm lấy bông sen Đông Phương thêu, dùng tay ôm Đông Phương vào lòng, khích lệ nói: “Nương tử của ta vừa thông minh lại vừa khéo tay, thêu đẹp mắt như vậy. Sau này khi nào nương tử thấy buồn chán liền ngồi thêu đi, ta cũng yêu thích nương tử thêu, nếu không nương tử làm cho ta một bộ y phục được chứ?”
Đông Phương Bất bại trợn mắt lên: “Tiêu, ngươi không thấy một đại nam nhân làm vậy thật kì quái sao?”
“Sẽ không, ta chỉ cảm thấy là nương tử của ta rất có khả năng, ta chỉ lo lắng sau này sẽ có nhiều người đến cướp ngươi đi, xem ra ta cần phải đem ngươi giấu kĩ đi” Dương Tiêu khuếch đại nói.
“Hì hì” Đông Phương Bất Bại bị ngữ khí Dương Tiêu đùa vui, nói tiếp: “Tiêu, vậy ngươi thích dáng vẻ kiểu gì, ta làm cho ngươi”
Dương Tiêu: “Đông Phương, ngươi cứ làm đi, ta tin tưởng ánh mắt của ngươi, bằng không làm sao sẽ thích ta đây.” Người nào đó đắc ý tự đại đâu còn dáng vẻ trầm ổn như ở hiện đại.
Đông Phương Bất Bại cười đồng ý.
Dương Tiêu vuốt chiếc nhẫn trong lồng ngực, đem Đông Phương đè ngồi vào giường: “Đông Phương, ngươi chờ ta một lát, ta lập tức trở về”. Nói xong chạy vội ra khỏi khuê phòng.
Đông Phương đang nghi vấn không biết Tiêu muốn làm gì đây, đã nhìn thấy trên tay Dương Tiêu cầm 11 bông hồng cùng một cái hộp nhỏ, trong hộp có hai vòng tròn nhỏ không biết để làm gì.
Dương Tiêu từ từ đi đến trước mặt Đông Phương, quỳ một gối xuống
Đông Phương vội vã muốn nâng Dương Tiêu dậy, người ưu tú như Dương Tiêu làm sao có thể cho chính mình quỳ xuống được: “Tiêu, ngươi làm gì thế? Ngươi mau đứng lên.”
Dương Tiêu vẫn không nhúc nhích giơ hoa hồng: “”Đông Phương, ta chỉ muốn thành tâm nói với ngươi, ta sẽ yêu ngươi suốt đời, thương ngươi, cưng chiều ngươi. Vì lẽ đó nên ngày hôm nay ta thành tâm hướng ngươi cầu hôn. 11 đóa hồng này biểu thị ta sẽ yêu thương ngươi một đời một kiếp, đôi nhẫn này biểu thị cho tấm lòng của ta, đeo vào tay một đời đi theo, không rời không bỏ, chấp tử chi thủ dữ tử giai lão, Đông Phương ngươi đồng ý gả cho ta sao?”
Đông Phương Bất Bại lệ quang lấp lánh, cuối cùng vẫn là chảy xuống, y sắp bị cảm giác hạnh phúc giết chêt.
Dương Tiêu nhìn thấy Đông Phương cảm động không thôi: “Đông Phương, nếu ngươi nguyện ý liền tiếp nhận hoa hồng trên tay ta được ko?”
Đông Phương nghẹn ngào không ngừng: “Ta đồng ý, Tiêu, ta đồng ý trở thành thê tử của ngươi, không rời không bỏ” Đông Phương tay phải khẽ run tiếp nhận hoa hồng.
Dương Tiêu nắm lấy tay trái Đông Phương, hai mắt cùng Đông Phương đối diện: “Đông Phương, sau khi mang nhẫn ngươi chính là vị hôn thê của ta, từ nay về sau, chấp tử chi thủ dữ tử giai lão. Ba ngày sau chúng ta đại hôn được không?” Nói xong liền chậm rãi đem nhẫn đeo vào ngón áp út của Đông Phương. “Đông Phương, ngươi cũng đem chiếc nhẫn còn lại đeo cho ta được không?”
Đông Phương Bất Bại rưng rưng giúp Dương Tiêu đeo nhẫn. Sau đó, y đột nhiên nhào vào lông ngực Dương Tiêu, nghẹn ngào không ngừng: “Tiêu, ta thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, may là có ngươi bên ta”
Dương Tiêu ôm lấy Đông Phương: “Ta cũng rất hạnh phúc, không biết đời trước ta tích được bao nhiêu phúc để kiếp này ta có thể gặp được ngươi. Ngươi chính là mạng của ta, là tất cả đối với ta.” Dương Tiêu đem Đông Phương ôm lên giường: “Còn có, nương tử chúng ta đều đã trao nhẫn, vì vậy ngươi phải gọi ta phu quân nha, nếu không ta sẽ trừng phạt ngươi đó.” Dương Tiêu ở bên tai Đông Phương nhẹ nhàng nói, sau khi nói xong còn ý đồ xấu cắn đối phương vành tai, khiến người trong ngực thân thể run rẩy một hồi.
“Ân ~~~~~~ A ~~~~~~~~ biết rồi phu quân” Đông Phương hai mắt ẩn tình nhìn Dương Tiêu, âm thanh như chim hoàng anh, khắp toàn thân lại như không xương quấn trên người Dương Tiêu.
Dương TIêu nhìn thấy Đông Phương như vậy, bụng dưới căng thẳng, ánh mắt tối sầm lại, thanh giọng ở bên tai Đông Phương thổi hơi: “Nương tử, đêm đã khuya, chúng ta nghỉ ngơi đi. Trước hết để cho vi phu thu chút tiền đặt cọc”. Nói xong, cúi đầu hôn môi đối phương, gò má, nỗ lục ở trên người Đông Phương gieo ô mai.
“Ân a, phu quân, nhân gia nóng quá” Đông Phương dùng thân thể của chính mình cọ lên người Dương TIêu.
“Ừ! Nương tử, chớ lộn xộn” Nhìn Đông Phương chủ động khiến lang tính của Dương Tiêu bộc phát, đem bàn tay tiến vào trong áo Đông Phương, dùng lòng bàn tay kẹp lấy một viên hồng nhũ. cuối cùng ngón tay dùng sức xoa nắn một cái.
“A ~~~~~~~~~ phu quân, phu quân, không muốn.” Đông Phương Bất Bại mềm mại cầu xin tha thứ.
Nương tử, nơi nào không muốn, không muốn cái gì a? Ngươi không nói rõ ràng làm sao ta biết được đây?” Dương Tiêu tà ác đùa người dưới thân.
Đông Phương xấu hổ, một câu đều nói không nên lời, chỉ có đôi mắt rưng rưng trừng đối phương. Nhưng ở trong mắt Dương Tiêu, một điểm uy hiếp đều không có, trái lại càng khiến chính mình thương yêu.
Dương Tiêu xấu xa nở nụ cười, hai tay lôi kéo Đông Phương áo trong, đập vào mắt chính là hầu kết khiêu gợi của Đông Phương, xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực cùng hồng nhũ. Hắn ý đồ xấu, phát hiện người dưới thân run rẩy. mới đưa hồng nhũ ngậm vào, như một đứa trẻ con bú sữa phát ra tiếng xì xì, tay kia cũng không nhàn rỗi nắm lấy viên còn lại.
“A ~~~~ ân a, phu quân, nhẹ chút” Lúc này cả người Đông Phương đều đỏ, cổ họng khàn khàn
Mà Dương Tiêu bé lại sưng đau cực kì, rất nhớ tiến vào thân thể Đông Phương, hung hăng muốn y. Để y ở chính mình dưới thân gào khóc, xin tha, mị nhãn như tơ, nhưng hôm nay mình lại không thể muốn y. Nếu không có chuẩn bị kĩ càng, Đông Phương sẽ bị thương, hơn nữa chính mình cũng muốn đợi ba ngày sau ở thời điểm động phòng hoa chúc muốn y.
Nghĩ tới đây Dương Tiêu bình phục tâm tình, đem đối phương kéo vào trong ngực, sửa lại quần áo cho y, mở miệng nói: “Nương tử, đã muộn rồi, ngủ đi” Chỉ là đồ vật dưới thân nóng như lửa rất không thoải mái. Tên yêu tinh này, đợi đến buổi tối ngày kết hôn xem ta làm sao trừng phạt ngươi.
Đông Phương Bất Bại nghĩ mãi không ra, ở trong lồng ngực Dương Tiêu thở dốc, bất an miên man suy nghĩ: “Phu quân tại sao không tiếp tục, chẳng lẽ là không yêu thích chính mình? Không, sẽ không! Bằng không phu quân cũng sẽ không cho ta quỳ xuống cầu hôn. Lẽ nào, chẳng lẽ là không thích thân thể không trọn vẹn của chính mình sao?” Đông Phương Bất Bại ánh mắt tối sầm lại.
Môi Đông Phương hết mở lại đóng, cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng: “Phu quân, phu quân sao lại không tiếp tục?”
Dương Tiêu nghe Đông Phương cẩn thận dè dặt hỏi, biết người này lại đang bất an: “Nương tử, là bởi vì ta chưa chuẩn bị đồ chữa thương, ta sợ nương tử sẽ bị thương. Hơn nữa, ta nghĩ ở chúng ta ngày thành thân muốn nương tử”. Dương Tiêu dùng tay ôm eo Đông Phương hướng về chính mình hạ thân: “Nương tử, ngươi cảm nhận được sao, của ngươi tiểu phu quân có bao nhiêu kích động. Suy nghĩ muốn “ăn” tiểu phu quân như vậy, chẳng lẽ nương tử biết cách “ăn” sao?”
Đông Phương Bất Bại vừa nghe trong lòng liền thả lỏng, chỉ cần phu quân không ghét bỏ chính mình là tốt rồi. Nhưng y lại bị lửa nóng của Tiêu làm hoàn hồn, sau cùng lại nghe được phu quân nói ra những lời mắc cỡ như vậy, còn hỏi ra nữa, như thế, như thế…vấn đề, nhất thời sắc mặt đỏ lên, lắc đầu nói: “Không, không biết”
Dương Tiêu nhìn dáng vẻ xấu hổ của đối phương, tâm liền nổi lên ý trêu đùa:” Chính là đem vật này của ta đi vào chỗ đó của nương tử nha” Nói xong lấy tay đặt ở mông Đông Phương lưu luyến không rời, cuối cùng dùng sức nhấn một cái.
“A ~~~~~~~~~~~~~~~ phu quân ~~~~~~~~~~” Đông Phương Bất Bại xấu hổ nhìn Dương Tiêu, sắc mặt đỏ bừng, có chút sợ hãi hỏi: “Phu quân, phu quân khó chịu sao?”
DƯơng Tiêu: “Đương nhiên khó chịu rồi, có điều không có chuyện gì, một lát là tốt rồi”
Đông Phương Bất Bại cắn răng, trở mình đem Dương Tiêu đặt dưới thân, cúi đầu hôn Dương Tiêu.
Dương Tiêu chỉ ngớ ra một lát, lập tức đổi khách thành chủ, cùng Đông Phương hôn đến không phân biệt đất trời.
Đông Phương giáo chủ nơi nào có thể là đối thủ của Dương Tiêu, xấu hổ trừng Dương Tiêu một chút liền đưa tay điểm huyệt Dương Tiêu. Y không cho Dương Tiêu cơ hội phản ứng lập tức dùng ngăn chặn miệng của đối phương. Sau đó, Đông Phương từ từ cởi ra áo Dương TIêu, nhìn thấy thân thể cường tráng mạnh mẽ của hắn khiến y không khỏi đầy mặt ngượng ngùng. Sau đóm y cúi người xuống hôn lên lồng ngực đối phương, một tay khác lại tiến vào nắm chặt tiểu Dương Tiêu, dừng tay trên dưới động.
Dương Tiêu tại lúc Đông Phương nắm chặt nơi ấy liền rên lên một tiếng, thúc giục: “Nương tử, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút cho phu quân hạ hỏa”
Đông Phương giáo chủ vừa nghe, lập tức nhanh hơn tốc độ, sau đó lột ra quần trong của Dương Tiêu, chậm rãi cúi đầu ngậm lấy tiểu Dương Tiêu ở trong miệng ra ra vào vào, hai tay cũng không nhàn rỗi, một bên xoa xoa, một bên lại phát ra âm thanh ân ân a a.
“Phu quân, thật lớn, nhân gia, ngậm không được” Đông Phương giáo chủ khóe mắt rưng rưng, ủy khuất nói.
Ngay khi bảo bối ngậm chính mình Dương TIêu liền kích động không thôi, không nghĩ tới Đông Phương có thể vì chính mình làm ra việc này: “Nương tử, không có việc gì, có điều trước tiên ngươi giải huyệt đạo giúp vi phu đi” Dương Tiêu thở dốc nói.
Đông Phương Bất Bại đưa tay giải huyệt đạo cho Dương Tiêu: “Nhân gia liền ngậm phía đầu đi, phu quân” Nói xong liền cúi đầu tiếp tục ngậm lấy tiểu Dương Tiêu, nỗ lực dùng đầu lưỡi hút lấy , ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt thoái mái của Dương Tiêu liền cảm thấy chính mình rất hạnh phúc.
“A, nương tử, thật thoải mái, dùng sức” Dương Tiêu bị Đông Phương câu dẫn không chịu nổi, dùng tay đè lại đầu Đông Phương, sâu sắc tiến vào khoang miệng Đông Phương, tới tới lui lui. Tại thời điểm nghe thấy âm thanh đứt quãng nghẹn ngào của bảo bối, hắn rốt cục ở trong miệng Đông Phương tiết ra.
“Hụ hụ ……….” Đông Phương Bất Bại có chút khó chịu ho khan, Dương Tiêu lập tức ôm lấy đối phương, dùng tay vỗ nhè nhẹ lưng đối phương: “Nương tử, cực khổ rồi”. Cúi đầu hôn môi Đông Phương.
Hai người bận rộn nửa ngày đều mệt mỏi, Dương Tiêu ôm Đông Phương chuẩn bị ngủ, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên trán Đông Phương: “Nương tử của ta ngủ ngon”
“Phu quân của ta ngủ ngon” Đông Phương Bất Bại mềm mại trả lời. Phu phu liền cùng nhau hẹn ước trong mơ.
-Hết chương 7-
P/s: Chương sau có H. M.n vào mục lục truyện xem gợi ý pass nhé.